Thanh Nhả quả thật đã tắt máy …những giờ phút nầy..nàng không muốn bị quấy rầy…Đức ca nào có nghe chuông di động kêu ?cho dù có nghe… cũng sẻ bỏ mặc…không rảnh…Miệng hắn đang dán sát giửa hai đùi trắng mịn của nàng…lưỡi rà tới rà lui ..trêu đùa…khe thịt lầy lội…Đầu tóc đang bị hai bàn tay của Thanh Nhả ghì chặt…miệng nàng rên hừ hừ….nàng không còn biết trời đất gì nửa…Vừa thích thú..vừa ngượng khi nhìn dáng mình trần truồng trong gương trên tường …đầu hắn nhấp nhô phía dưới…
Từ phòng khách vào bồn tắm..rồi từ bồn tắm vào phòng ngủ…lại từ phòng ngủ ra phòng khách..nàng và hắn như dính vào nhau…đủ mọi tư thế…như ma xui quỷ khiến..hắn muốn sao ..nàng ngoan ngoãn làm theo…Thanh Nhả nhớ ít nhất củng đã hai lần lên chín tầng mây…Có lúc nàng cũng không tin người đàn bà đang có những hanh động dâm đãng,‘đỉ thỏa’ trong gương chính là mình…nhưng đó là sự thật…

Nàng tự an ủi…:”Chỉ với hắn thôi..như vậy không thể nói là dâm phụ được…”
Lúc nầy…’trận chiến’ vẩn dai dẵng…hai tay vịn vào mặt gương trên tường cho khỏi ngả…hai vú nàng đong đưa theo từng cú dập từ phía sau…hắn thúc tới..nàng phối hợp đẩy ngược ra sau…nơi đó của nàng ướt đẩm…càng lúc càng ướt…tiếng ‘bành bạch’ nghe đều theo từng cử động của thô bạo của hắn…nhưng nàng thích như vậy…hắn càng thô bạo nàng càng mau lên đỉnh…làm tình phải như vậy…Có phải như vậy là biến thái? Rồi sao chứ…trời sinh ra nàng là như vậy đó mà…
-“Này..anh định…chừng nào …xong vậy…em …mệt rồi…” Nhả cuối cùng cũng cãm thấy đuối sức…hai chân bủn rủn…cãm giác sắp té…
Đức chơi trò giả điếc…cứ hùng hục ‘bơm’ tới…

Không biết bao lâu nhưng đã đến lúc hai chân nàng đã không còn đứng vửng được nửa…Mặc kệ…Nàng quyết định ngồi xuống…mặt ‘oán giận’..rỏ ràng muốn giết người mà…
-“Ha ha..Anh chưa xong mà…nhìn đi…” Đức đưa tay chỉ cặc đang hùng hổ đong đưa qua lại…áp sát cặc vào miệng nàng…Ngần ngừ đôi chút..cuốt cùng Nhả củng hé miệng cho hắn đút vào…
Tuy đã một đời chồng…nhưng cái chuyện bú liếm cái đó của đàn ông…Thanh Nhả không rành lắm…có thể nói là rất vụng về..vì vậy khi hắn đút vào miệng..nàng tưởng rằng cứ ngậm là được…để hắn hành động
-“Hihi..không phải như vậy..nà..em phải làm như vầy…”Đức lấy di động ra …Thanh Nhả thấy trên màn hình…ngượng ngịu vài giây rồi cũng cố gắng học tập…làm theo…

-“Đúng..đúng…là như vậy..Thanh Nhả..em thiệt thông minh a…khá lắm..nhưng cần phải thực tập nhiều…Cũng may…mai nầy em nên xuống xả thị sát công tác nhiều một chút hoặc anh lên văn phòng em báo cáo công tác thường xuyên một chút…cho em có cơ hội……Ahhhhhh….Đừng có cắn mà…”
Đức ca nói nhăng nói cuội ..ý đồ đen tối nham nhở vạch ra con đường tương lai khiến Thanh Nhả vừa mắc cười vừa muốn ‘trừng trị’ hắn…
Nàng cắn một cái…hắn la bài hãi…

*
* *
Cùng thời gian…
Nử y tá thân tín của Trần Kiến Thức lấy làm ngạc nhiên…sau khi xử lý chuyện trở về…Bác Sỉ Thức như người chết rồi…nàng ẹo qua,lượn lại mà hắn vẩn ngồi bất động…nét mặt vô cùng xa vắng..tái nhợt giống như bị thượng mả phong…Mãi một hồi lâu…vẩn không đá động được hắn…nàng tức giận ngoe nguẩy bỏ ra ngoài…
Bây giờ..cho dù là lồn vàng kề ngay mủi…Thức cũng không biết mùi vị…hắn đang kinh hoảng… Một mủi ‘thuốc’… lảo già kia vì ‘tim’ mà ra đi trong êm đềm…dể như trở bàn tay….thần không biết..quỷ không hay…có nửa tỷ bỏ túi…ngu gì không làm…Nhưng… sao tên kia biết được?Càng nghỉ Thức càng bấn loạn tinh thần…Người trẻ tuổi nầy là ai? hắn mở cửa định lên văn phòng của Giám đốc ở lầu ba… Thức quyết định tìm hiểu..nếu không sẻ ăn ngủ không yên…
-Ouf… Cánh cửa vừa mở…Thức suýt chút nửa va chạm vào hai mỷ nử trong sắc phục CA…một Trung Tá..một Thiếu Tá…nét mặt lạnh lùng…ánh mắt âm lãnh…nhìn hắn.
-Bác sỉ Trần Kiến Thức?
-Là..Là tôi…Xin hỏi hai vị là…
-Phòng Cảnh Sát Hình Sự PC02…Đây là Thiếu tá Thu Tâm,tôi Trung Tá Thu Hà…có một số việc cần làm sáng tỏ…mời anh đi theo chúng tôi…
-“Chuyện gì…Xin hỏi là chuyện gì” Thức run giọng…
-“Anh cứ đi heo chúng tôi là được…Đừng làm mất thời gian…Xe đang chờ bên ngoài…” Thu Hà gạt ngang…nét mặt vô cùng ‘uy hiếp’…
Thức mặt xám xịt riu ríu vâng lời…nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn được ‘hộ tống’ thầm thì to nhỏ..Thu Hà ,Thu Tâm trao đổi ánh mắt…Mục đích đã đạt được…bây giờ chỉ cần đảo một vòng…hù dọa tinh thần …một hai giờ sau đưa về…Bọn người kia không đưa tên bác sỉ nầy vào danh sách đen là chuyện không thể nào… hơn nửa đây chỉ là bước đầu của kế hoạch…còn có bước kế tiếp để tên bác sỉ nầy tự nguyện khai hết…
-“Không ngờ hắn cũng biết ly gián…”Thu Tâm thầm tán thưởng …sực nhớ hắn muốn nàng ngày mai ra ngoài cùng hắn ăn trưa..Thu Tâm nửa muốn..nửa giận…Mấy ngày nay không dòm ngó nàng…bây giờ gọi là nàng đi ?Đừng có hòng…
Tinh thần của Bác Sỉ Thức vô cùng căng thẳng…hắn muốn hỏi hai mỷ nử sỷ quan CA nầy đưa hắn đi đâu nhưng nét mặt cả hai đều lầm lì lạnh như tiền khiến hắn không dám mở miệng…Hơn một tiếng đồng hồ..chiếc xe cứ chạy vòng vòng cuối cùng xe ngừng trước cổng bệnh viện…
Thức sửng sốt…đây là ý gì? Nhưng không có gì là tốt rồi…
Trên quảng đường ngắn đưa hắn trở lại văn phòng…Hai mỷ nử sỷ quan CA không còn lạnh lùng nửa..trái lại rất thân thiện…luôn mĩm cười thân mật trò chuyện cùng hắn …Có lúc vổ vai hắn…khiến Thức chẳng hiểu mô tê gì…
-“Hihi…Cám ơn bác Sỷ đã hợp tác…Chúng tôi không quấy rầy ông nửa…Đây là danh thiếp của tôi…có câu hỏi hay thắc mắc gì cứ gọi số nầy …Chúng tôi sẻ giải thích” Trung Tá Thu Hà cười tươi thân thiện nói..
-“Hợp tác? Tôi..” Cầm danh thiếp…Thức chợt hiểu ra…nhìn quanh…thấy có nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình…Hắn lảo đảo đứng không muốn vửng…lưng toát mồ hôi lạnh…
Nơi góc hành lang…nử y tá thân tín của hắn đang lắm lét gọi di động….
Trả Bác Sỷ Thúc về bệnh viện…cả hai rời đi…Xe chạy chạy được khoãng 5 phút…Thu Hà lấy di động ra bấm hàng text gỡi đi…Cách đó không xa …đồng loạt …cả hai mỷ nử Phương Anh và Thục Linh nhận được chỉ hai chử ngắn gọn:’xong rồi’…
-“Ha ha…Mầy nghỉ tên bác sỉ nầy có trúng kế của hắn không?” Thu Hà ngả người ra sau dựa lưng trên ghế cười thích thú hỏi…
-Biết rồi còn hỏi đố…
-“Bày kế nầy…Hắn thiệt thông minh…- Thục Linh ‘can thiệp kịp thời’ khiến Phương Anh ‘ám sát’ hụt…Cả một hành động dây chuyền đưa tên bác sỉ lọt bẩy… hắn có cãm giác suýt bị người ta giết người diệt khẩu…Con kiến còn muốn sống huống chi là con người…Để có thể bảo vệ tinh mạng…hắn sẻ liên lạc với mình…-Vô điều kiên thành thật hợp tác …khai hết mọi chuyện…Sau khi Phương Anh ra tay…bảo đãm tên bác sỉ sẻ gọi mình…không lâu đâu…Bây giờ về chờ…

Hôm nay…Tâm trạng của Chánh văn Phòng Chiến như rơi xuống đáy vực…hắn đang hận mình không đủ quyết đoán..chần chừ do dự …rúc cục phải ở trong tình thế vô cùng bị động.Hiện nay…muốn chạy cũng không dể..hắn cãm thấy nhất cử nhất động đều có nhiều cặp mắt đang giám sát chặt chẻ…
Tuy không dể nhưng không thể nào không thử…càng sớm càng tốt…biện pháp duy nhất là ra nước ngoài chửa bệnh…
Chiến âm thầm trù tính…’chạy’ cái giấy bệnh….không tốn nhiều tiền lắm…Thu Phong là y tá trưởng ở Bệnh viện đa khoa của huyện…nhưng tránh được một thời không tránh được một đời..Chửa bệnh ở nước ngoài trước sau rồi cũng phải về…Lúc đó thì sao?
-“Lúc trước kêu anh mua hai cái hộ chiếu..anh tiếc tiền..bây giờ thấy chưa?” Thu Phong..vợ chiến oán giận…nàng không ngờ một sáng một chiều…tình hình thay đổi nghiêm trọng như vậy…Hôm qua trong bệnh viện..ai cũng nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái và hình như có vẻ xa cách…không còn thân thiện nửa…Chiều về nhà..Thu Phong mới biết chuyện gì đã xãy ra…
-“Không phải là tiếc tiền…hai vợ chồng mình với thằng con…ba cái hộ chiếu của Úc..bèo lắm cũng hai triệu đô…Qua tới Úc…phải mua căn nhà…nhà bên Úc không rẻ đâu…Vậy sau đó lấy gì sống? Em đi làm neo (nail) được hông? Anh có chết cũng không vô công xưởng làm được…Yên chí đi,,đừng hoãng hốt..còn có cách mà…” Chiến trấn an vợ…
Thu Phong nghe chồng nói củng thấy có lý…Chiến chỉ là Chánh văn phòng…’Chất béo’ trong công việc thì có nhưng so với Bí Thư,Chủ tịch thì đâu có bằng…người ta bỏ túi 10 đồng..chồng nàng chỉ được nhiều nhất là 5 đồng…mấy năm nay củng hốt được vài triệu mỷ kim…Ở Việt nam thì là vua…nhưng nếu dùng tiền đó mua hộ chiếu ra nước ngoài thì chẵng còn lại bao nhiêu…Nàng không thể như những người khác…làm neo…
-“Vậy..vậy bây giờ làm sao?” Thu Phong bắt đầu hoãng loạn…nàng không sợ đi tù…không liên can tới nàng…đó là chuyện của Chiến…Nàng chỉ sợ khi Chiến xảy ra chuyện…số tiền có thể sẻ bị tịch biên…như vậy thì sống không bằng chết…
-“Đã nói em đừng có hoãng hốt mà…chuyện đâu còn có đó..” Chiến gắt vợ…

-“Nè… thằng Du nghe nói bây giờ là Phó Chủ tịch huyện Cờ Đỏ bên Cần Thơ…chổ dựa của hắn ..mình nhờ hắn móc nối quan hệ một chút…”Hai mắt Chiến sáng lên…thấy một tia sáng cuối đường hầm…Chỉ cần tên Du kia làm ‘nhịp cầu tri âm’..biết đâu còn có đường xoay sở…Chiến đang hối hận muốn chết…hôm ấy dám sừng sộ với Chủ tịch xả Đông Phú…phải tìm cách xưng tội mới được…
-“Cái gì?thôi đi..lúc trước anh khinh người ta ra mặt…bây giờ có chuyện muốn nhờ cậy?…” Thu Phong thầm khinh thường chồng…
-“Cái gì chớ? Đâu phải là kêu hắn làm không công? Em cứ đi một chuyến…thằng Du ham tiền…chi cho nó một mớ…” Chiến còn có lời muốn nói ra…nhưng sau cùng lại nuốt vào bụng…hắn biết ngày xưa Thu Phong và thằng Du có thời gian cặp kè…hắn muốn nói với vợ là :’nếu thằng Du muốn đụ…thì chìu nó cũng được’…nhưng Chiến ngại miệng…không nói nên lời.
Thu Phong cũng đang có ý nầy…Nàng nghe Du lúc nầy rất được thời…đang là Phó Chủ tịch huyện…hắn vẩn chưa vợ…nhờ hắn móc nối một chút ..nếu cần nàng sẻ ngủ với hắn…nếu hắn muốn……
Trong lòng đã có ý định nhưng ngoài mặt vẩn nghiêm trang đoan chinh…

4.8
4
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận