– “Mần vài món? Cấy chi phiền phức rựa à.” Hằng nhăn mặt khi nghe Bân nói làm vài món đãi khách, mặc dù tên Hào kia có vẻ phong lưu đẹp trai đấy… Nhưng nếu nàng phải xuống bếp làm vài món đãi hắn thì nàng không nguyện ý chút nào… Cần gì phải vậy… Cực khổ lắm đấy…
– “Hi hi… Con nghe cha nói… Đi đến nhà cô Sáu mi… nhờ cô ấy làm thì có chi là cực khổ… Hắn làm sao biết là không phải mi làm… Cha thấy hắn mê mi lắm đấy…”Bân cười híp mắt… nghỉ tới thằng Hào kia… Chiều nay hắn tới… mình mời theo vài thằng khác… ăn nhậu một bữa… Rứa là được rồi… Ngày mai cả xã đều biết lão quan hệ thân thiết với nhân vật đầu não trong đoàn cứu trợ… Vậy mình nói chi mà đám dân không nghe? Bân đang nghỉ họ phát 10 Triệu minh thu lại 5 Triệu… Có phải là hơi ít hay không? Nghỉ lại số tiền thu lại từ các hộ hôm nay, Bân đắc chí… lão bốc vài hạt đậu phụ bỏ vào miệng… Tợp một ngụm bia… Gật gù khoái trá… Bây giờ còn hơi sớm… Bân liếc nhìn Hằng…

– “Chi rựa? Lại nứng à?”… Thấy cha liếc mình với ánh mắt dâm tà… Hằng biết cha mình lại muốn chi rồi…

– “Con ni… biết rồi còn hỏi… Giừ còn sớm chán… Cho cha chơi cấy hỉ…”Bân vừa nói vừa đưa tay bóp vú con gái… Qua lớp vải mỏng… lão có thể thấy hai bầu vú con gái trắng phao… núm hồng đang căng đầy sữa… Thằng cháu ngoại không bú hết… thôi thì tốt cho ông ngoại… Bân vén áo con gái mút chùn chụt… Thằng cháu lão nằm trên giường nhìn ông ngoại bú vú mẹ… cười ngây ngô…

… Bân bú một hồi no nê… đứng lên kéo quần xuống… Cặc lão đã cứng như khúc củi… lão chĩa cặc ngay miệng con gái… nhẹ ấn đầu nàng… Hằng mở miệng… lão đút cặc vào nắc…

“Rầm… rầm rầm”… Có tiếng ai đập cửa bên ngoài… Vừa nắc được vài cái… cả hai cha con hết hồn… Bân rút cặc ra… kéo quần lên trong khi Hằng chỉnh sửa quần áo… Ai mà vào trông thấy con gái bú cặc cha thì là chỉ có nước bỏ xứ mà đi…

… Bân mở cửa… Thấy người đập cửa là tên Thiếu Tá Trưởng CA xã mình… lão thầm mắng… Sớm không đến… muộn không đến… nhằm lúc lão đang “phê” thì ló mặt… Trong bụng giận lắm nhưng cũng phải ra vẻ tươi cười… đây là “bạn làm ăn”… đúng theo nghĩa “quan quân” đoàn kết…

– “Xếp Nghiêm… Cấy chi rứa? Giừ còn sớm…” Bân chưa kịp nói hết câu… Nghiêm hốt hoảng… chặn ngang…

– Địt mẹ… Lần ni nguy rồi…

– Cấy chi rứa… nguy? Thằng Nghiêm mi điên à?

Nghiêm định lên tiếng chửi thề nhưng thấy Hằng phía sau đành phải nuốt lời chửi tục vào bụng… Hằng là bạn đụ của hắn… Đang đụ mà mắng cha nàng thì thô bỉ quá… ít ra không nên lúc này… Con Hằng ni… tài bú liếm và kỹ thuật giường chiếu thuộc loại không phải dễ tìm…

– “Chú Bân… Lộ rồi… Có người tố cáo mình… Thành ủy có văn thư yêu cầu CA tỉnh điều tra… nói chú ăn chặn 5 Triệu… tiền cứu trợ…”Nghiêm gian manh nói…

Đúng ra là cách đây một giờ… Hắn bị lãnh đạo bên CA Thị xã gọi điện mắng… Nói có người tố cáo Trưởng CA và Chủ tịch xã cùng nhau ép người dân trao ra một nửa số tiền cứu trợ… Nói hắn phải mau tìm cách giải quyết… Nghiêm lập tức gọi di động nhưng Bân tắt máy… lý do là lão đang cùng con gái “vui vẻ”… Vì vậy Nguyên chạy đến đây… đập cửa… Hắn biết Bân có tính chỉ mở di động khi cần… Quả nhiên lão này đang ở trong nhà…

Nghiêm có nằm mơ cũng không nghỉ lão Bân đang làm chuyện dâm dục với con gái lão…

Hắn và Bân hai người “làm ăn” bấy lâu nay… Xứ Nghệ… Năm nào cũng có lũ lụt… Cả hai phối hợp nhuần nhuyễn nên bỏ túi không ít… Chưa bao giờ xảy ra chuyện… Không ngờ hôm nay bị tổ trác… Vì vậy Nghiêm tìm Bân báo tin để lão nghỉ cách… Nhưng khi loan báo tin dữ hắn cố ý nói…” chú ăn chặn 5 Triệu… tiền cứu trợ”… Cố ý gạt tên mình ra…

– “Anh đang nói chi rứa?” Bân cả kinh… á khẩu… Hằng hoảng sợ… nhận ra Nghiêm có ý gian… Nhưng lúc ni không phải là lúc vạch mặt hắn… Hơn nữa vạch mặt hắn cũng không có lợi… Điều cần thiết bây giờ là làm sao giải quyết vấn đề mà không ảnh hưởng đến vị trí Chủ tịch xã của cha… Bân hiện nay là chỗ dựa duy nhất của nàng…

– “CA Tỉnh mần răng biết được… Lần ni cũng rứa mà…”Bân ngẩn ra…

– “Cha… Giừ… mình phải mần răng?” Hằng hỏi… nhắc khéo Bân mau nghỉ cách giải quyết vấn đề…

– “Phải đấy… chú Bân… Giừ mần răng?” Nghiêm nôn nóng hỏi… Chuyên ni cần phải giải quyết êm đẹp nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn…

Bân cũng đang rối rắm… Cách duy nhất là tìm con dê tế thần… Bổng lão sáng mắt lên…

– “Hôm qua nghe đồn Lý Quốc Hiệp…” Bân không cần nói hết… lão lửng lơ… Trưởng CA Nghiêm cũng là cáo già trong quan trường… Làm sao không hiểu ý lão… Chỉ có Hằng ù ù cạc cạc…

– Liên quan chi đến hắn… cha?

– “Đến nước ni… dù không liên quan đến hắn cũng chẳng mần răng cả… Hắn phải gánh cho chúng ta… Hắn có Ông Cụ Lý sau lưng… Hắn gánh sẽ không sao… Chúng ta thì khác…” Bân cười bí hiểm…

Hằng bừng tỉnh… Lý Quốc Hiệp với Ông Cụ Lý quan hệ thân thiết… Hắn sẽ không sao… Tệ lắm là được điều đi nơi khác…

– “Hắn chịu sao?” Nghiêm âm trầm hỏi… Đối với ai khác thì chỉ cần chụp mũ là xong… nhưng Lý Quốc Hiệp. Không dễ chụp mủ…

– “Hắn nhất định là không chịu… Vì vậy chúng ta cần thao tác một chút… Chuyện ni cần Xếp Nghiêm phối hợp nhiều rồi…” Bân híp mắt nhìn Nghiêm…

Lúc Nghiêm gian manh nói “chú ăn chặn 5 Triệu… tiền cứu trợ…” lão làm sao không nhận ra ý đồ gian manh của hắn… Nhưng Nghiêm là Trưởng CA xã… Cấp bậc Thiếu Tá… So với hắn… lão thấp cổ bé họng hơn… Trở mặt với hắn… chỉ là gánh thiệt thòi vào người… Cũng là người quỷ quyệt gian trá… Biết phân nặng nhẹ… lão quyết không làm vậy…

– “Phối hợp thế nào…”Nghiêm dè dặt…

– Thế này nhé… Đêm qua thu được trăm triệu… Tôi đem đến nhà hắn… Xếp điều tra được nên hướng lãnh đạo báo cáo… Nếu lãnh đạo chỉ thị xếp khám xét nhà thì là chuyện của lãnh đạo… Xếp chỉ là người thi hành… Còn nếu lãnh đạo không cho chỉ thị… thì đó là vấn đề của lãnh đạo…

– “Hay lắm… Cứ quyết định như thế”… Nghiêm hai mắt sáng rỡ… Theo kế này… Chẳng những không liên can tới hắn… mà có thể còn lập được công “phá án” trong một thời gian kỷ lục đã tìm ra kẻ hủ bại tham nhũng…

“Buổi tiệc chiều nay… xem ra phải hủy bỏ rồi…” Bân trầm giọng… lão có nhiều việc phải làm… Trong lòng tức giận… nghĩ đến phải đem số tiền ói ra… Địt mẹ phải điều tra thằng nào làm hư chuyện… Tao giết cả nhà mi…

Chuyện Bân cần làm bây giờ là gọi điện cho tên Hào kia… lão lấy di động bấm… Chuông kêu được vài tiếng… Bên kia Tuân Hào đã bắt máy…

– A lô…

– Ha ha… Chào cậu… tôi là Bân… Thiệt ngại quá… Chiều nay… Định mời cậu tới nhà làm lai rai vài ly… Nhưng vì có việc đột xuất…

– Bân Chủ tịch… Ông quá khách sáo rồi… Chuyện ăn nhậu… Khi khác cũng được mà… Không cần ngại…

– “Ha ha… Cậu thật là sảng khoái… Vậy được… Hôm khác bồi tội…” Bân cúp máy… trầm ngâm nghỉ ngợi…

– Bây giừ răng… cha…

– “Còn răng nữa… Chiều nay mình đem mấy món làm sẵn… mang tới nhà Lý Quốc Hiệp ăn nhậu… Hiện nay… Ai cũng né hắn… mình mang thức ăn đến nhà… hắn sẽ cảm động khóc thét lên được… Thừa lúc hắn say… nhét tiền dưới gầm giường hắn… Chuyện sau đó… phải nhờ xếp Nguyên rồi…” Bân thâm độc nói ra âm mưu…

– “Được… tôi về trước… Chờ tin chú… Chú Bân…” Giọng Nguyên trở nên thân thiết…

Hào buông di động xuống cười lạnh… Cũng may lần này nhờ thằng Hưởng tắc kè kia mới không bị sa bẩy của thằng Chủ tịch xã khốn kiếp này… Hắn càng nghỉ càng giận… Mai này phải tuyệt đối cẩn thận mới được…

Hắn lại nghĩ đến mọi an bày của thằng “em rể” mà tâm phục khẩu phục… Tuấn Hào lấy làm kỳ quái… hình như thằng “em rể” mình biết trước mọi việc mà sắp xếp mọi chuyện vậy… Nhất là Nhã Thy, Nhã Phương… hai chị em con Giám đốc sở CA tỉnh… Khi Hào nhìn thấy hai chị em… hắn cũng mơ mộng rước được một nàng về dinh nhưng khổ nổi hình như hai nàng này lại hứng thú với “em rể”… Đúng là cùng người không cùng mạng mà…

Tuấn Hào nhớ lại lúc sau khi được Hưởng tắc kè báo tin dữ… hắn gọi hai chị em nhà này… cho đến lúc lão Bân kia gọi… Tuy lão ta không nói gì nhưng Hào hiểu lão Bân kia đang bị phiền phức lớn…

Ngày mai có kịch coi rồi…

– “Chuyên gì ngồi như người mất hồn vậy?” Ngọc Huệ oán giận… hắn nằm kế bên nàng mà như khúc gỗ í… chẳng lẽ nàng không đủ hấp dẫn?

– “Hi hi… Đâu có gì…” Hào chồm tới… kéo vạt áo ngủ nàng lên… úp mặt giữa hai đùi nàng… Bắt đầu khởi động… Hắn biết Huệ muốn chi… nàng thích hắn đêm 7 ngày 3 ra vào chưa kể… Xem ra phải cố gắng nhiều hơn mới được…

– Khi Hữu ca và Huê đại tỷ vắng mặt… Phàn mặt sẹo là lão đại… gã này tính tinh thô bạo… dâm ác… là bộ đội xuất ngũ nên biết được vài chiêu… vì vậy có chút hống hách… kiêu căng… Hồi trưa này Vịnh Hà cho đồng bọn ăn một đá… gã cảm thấy bị mất mặt… Nghe Huê đại tỷ bật đèn xanh tối nay lóc thịt thằng chó đẻ kia… gã hăm hở nôn nóng… Ai dè Huê đại tỷ xảy ra chuyện… Hữu ca đưa vào nhà thương…

Phàn nôn nóng vì mấy con kia quá “hot”… gã muốn đụ… Nếu có thằng Hữu kia ở đây thì nó luôn hưởng nước đầu… Đụ mẹ… Lần nào cũng vậy… Lần này hắn không có ở đây… Đây là dịp mình làm trước là cho chị Huê coi… Sau là đụ luôn mấy con kia… Một công hai chuyện… Sau chuyện này… biết đâu chị Huê sẽ coi trọng mình hơn…

Phàn mặt sẹo âm thầm quyết định…

– Tới giờ rồi… Tụi mày lấy đồ nghề theo tao…

Bọn đàn em… Thằng nào cũng chắc cú là đêm nay để được mấy em kia đụ hội đồng cho đã cặc… Chị Huê xảy ra chuyện… Vậy là “xù” rồi… Chúng đang tiu nghỉu thì nghe Phàn mặt sẹo nói… Mặt thằng nào thằng nấy… sáng rỡ… hăm hở dạ rang lên. Chạy đi lấy đồ nghề… Chẳng mấy chốc… đều cầm mã tấu trên tay… Bừng bừng khí thế… Theo sát Phàn mặt sẹo…

Gần 10 thằng… âm thầm lặng lẽ chia ra hai nhóm bao vây trước sau… Phàn sẹo dẫn đầu 4 đàn em… nép sát tường… Xuyên qua cánh cửa kiếng… Hắn nhìn vào… Bên trong phòng khách… Ba mỹ nữ đang ngồi trên ghế sofa… Tay chỉ trỏ trên màn hình cái laptop… thỉnh thoảng cười nói gì đó… không hề biết nguy hiểm đến gần… Hắn tìm cách mở cửa thì nhận thấy cánh cửa chỉ khép hờ, Phàn sẹo mỉm cười đắc ý… Trời cũng giúp ta… đỡ tốn công… Mấy em này quá hời hợt rồi… Hắn đưa tay ra sau lưng rút súng cầm tay… nhè nhẹ đẩy cửa…

Phàn sẹo bước vào, bọn đàn em theo sau… Không gây ra một tiếng động… Ba mỹ nữ kia vẫn hồn nhiên cười rúc rích…

“Click”…”Đứng yên… khôn hồn đừng cử động… nát sọ đấy…”. Đang hí hửng… Phàn sẹo sửng sốt khi nghe được tiếng lên đạn nghe rợn người… Tiếp theo đó là giọng nói rất êm tai nhưng đồng thời làm hắn cảm thấy sống lưng lạnh buốt…

Đèn bật sáng lên… Một mỹ nữ đang nhìn bọn chúng… Hai tay hai khẩu súng đen ngòm… chĩa vào và nhìn bọn chúng… mỉm cười…

– “… Chị đếm tới ba… Buông súng xuống… Đừng giở trò… OK… Một… hai…” Phương Anh đếm…

Lúc “bác sĩ” Thục Linh hộ tống “bệnh nhân” đến bệnh viện… Phương Anh và Kim Chi vào biệt thự của Mỹ Chi lấp camera trước sau rồi ẩn mình chờ… Nàng cửa sau… Kim Chi cửa trước… Mỹ Chi và song Hà thật ra không phải lên mạng… trên màn hình của laptop là hình ảnh lấp ló của bọn Phàn sẹo được truyền tới từ camera mà Phương Anh đã lắp sẵn…

Ngay lúc này 4 tên đàn em khác dáng điệu như gà nuốt dây thun được Kim Chi “hộ tống” đi tới… Ba mỹ nữ kia bây giờ mới ngẩng đầu lên… mỉm cười… nụ cười châm biếm… Phàn sẹo mặt trắng bệch… vừa thẹn vừa giận… gã nhìn thấy trên màn hình của cái laptop. Là quang cảnh bên ngoài… Chứng tỏ mọi hành động của chúng đều bị thấy rõ… Chúng rõ ràng tự chui đầu vào rọ…

“Cạch”… Là bộ đội xuất ngũ… nhìn cách mỹ nữ cầm súng… Biết mình đã gặp phải dân “Pro” và biết cả bọn đã vào rọ… “Phàn buông khẩu súng trên tay xuống…

– Các vị mỹ nữ… ha ha… Tụi này có mắt như mù… Đã xúc phạm rồi… Không biết còn có thể thương lượng không?

– “Thương lượng? Các người đang ở vị trí thương lượng sao? Muốn nằm mơ cũng phải chờ đến nữa đêm”… Giọng nói Đức lão bản rất từ tốn nhưng vô cùng trịch thượng… đối với hắn chỉ có một nguyên tắc: Người không đụng ta… Ta không đụng người… Nhưng nếu người muốn phiền ta vậy thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng… không có gì có thể thương lượng.

– “Anh bạn… chúng tôi từ Đà nẵng tới… Anh chắc cũng nghe qua tên Huê đại tỷ ở Đà nẵng chứ?” Phàn sẹo lấy tên “Huê đại tỷ” ra… hy vọng đối phương kiêng kỵ phần nào…

– “Hi hi… Mụ Huê đại tỷ bây giờ chắc bản thân mình cũng lo còn chưa xong… Có người còn mang tên mụ ta ra… muốn hù ai vậy? Ây da… ông xã à… em sợ quá đi à…” Vịnh Hà làm bộ run sợ… áp sát người vào Đức ca… mắt liếc Phương Anh mỉm cười…

Phương Anh cũng là cao thủ về tâm lý chiến… biết con nhỏ Vịnh Hà này muốn trêu chọc mình thôi… Nếu chấp nhất… sẽ bị trúng kế… Nên nàng chỉ mỉm cười… ngụ ý “ta đây không chấp nhất”. Khiến Vịnh Hà cụt hứng…

Vịnh Hà là người rắn mắt, hiếu động… bị Phương Anh làm cụt hứng nên giận trong bụng… muốn tìm người khác để trút giận… Lúc này Phàn sẹo là người lý tưởng nhất… Nàng chỉ ngay hắn…

– Thằng này… Hồi trưa này… mi nhớ mi làm gì không? Mi cởi quần… cử chỉ rất khả ố… đáng ghét… Chị đây rất là không thích… không vui… mà một khi chị không vui thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng…

Phàn sẹo và đám đàn em nghe Vịnh Hà nói…”Huê đại tỷ bây giờ chắc bản thân mình lo còn chưa xong”… Tất cả… Sắc mặt đại biến… nghi hoặc… sợ hãi… Không biết nói sao cho phải… Tinh thần đang bị khủng hoảng… Nhất là Phàn sẹo… thấy nàng chỉ ngay hắn… đem tội ra kể… Hắn són đái… chỉ sợ nàng nổi xung bắn một phát… Nhưng sau đó nghe nàng nói… hắn bừng hy vọng…

– “Như vầy đi… thằng nào trong bọn tụi mày đánh thắng chị… thằng đó tự nhiên đi về… Nhưng chị nói trước nha… Tụi mày không có cơ hội ra về lành lặn đâu… Thằng này… mày… Ra đây…” Vịnh Hà chỉ Phàn sẹo hét…

– “Khoan đã… Tụi nó 9 người… Chia cho tôi một nửa…” Phương Anh biết Vịnh Hà muốn khoe tài… Nàng cũng cảm thấy hứng thú muốn phân hơn kém…

– “Hi hi… Vậy mới vui…”Vịnh Hà thấy Phương Anh muốn so tài với minh… Hai mắt sáng lên…

– “Khoan đã… Tôi nữa… mỗi người ba thằng…” Kim Chi cũng muốn “giãn gân giãn cốt”

– “Hi hi… Náo nhiệt như vậy… làm sao thiếu phần của tôi được chứ? Như vậy đi… mỗi người 2 thằng…” Bích Hà cũng không chịu ngồi yên…

– “Như vậy làm sao biết ăn thua?” Vịnh Hà mờ mịt hỏi…

– Ha ha… Chuyện này anh rành nhất… Như vậy đi… Đánh số trên người của 8 tên này… Hai thằng mang số “1”… Hai thằng mang số “2”… cho tới số “3” số “4”… Bốn người các em bắt thăm… Nếu bắt được số “1” thì… ha ha… Vậy được không?

– “Hi hi… Phải ha… Ông xã… anh thiệt thông minh…” Mỹ Chi cặp tay Đức ca… cười khen…

– “Vậy làm sao biết ai thắng… ai thua?” Kim Chi nhíu mày…

– Chuyện này quá dễ… ai trong thời gian ngắn nhất… đánh đo ván hai người mình bắt thăm được thì thắng…

– “Được… quyết định như vậy… Sao hả?” Phương Anh nhướng mày nhìn Vịnh Hà hỏi…

– “Sợ cô sao? Mình đánh cá nha… Sao hả?” Vịnh Hà vênh mặt… thách thức…

– “No… no… no… không được đánh cược… Muốn ăn đòn hả?” Đức nghiêm mặt… thấy cả hai muốn đánh cược liền can thiệp… Ai thua… ai thắng… Có thể sẽ có hiềm khích về sau… không phải là chuyện tốt.

Đối với ai khác… Phương Anh và Vịnh Hà đều không coi ra gì… nhưng hắn là người đàn ông của minh… dĩ nhiên hai nàng không dám cải…

– “Hi hi… Tính ra còn dư một thằng… Ông xã… Hôm nay thấy hứng thú… em cũng tham gia cho vui… ừm… tên này đi… lại đây… đáng thắng chị… thì tự nhiên ra về…”Mỹ Chi nổi hứng…

– “Em?” Đức sửng sốt…

– “Ừm… em… Chuyện gì? Ngạc nhiên lắm sao? Hi hi”… Nàng chồm người lên rù rì sát tai hắn: ” Em với Nancy… chưa biết mèo nào cắn mèo nào à…”

Phàn sẹo và bọn đàn em xưa nay dựa vào Huê đại tỷ tác oai… tác oái… coi thường và hiếp đáp người khác… Bây giờ bị đám mỹ nữ… người này một câu, người kia một câu… coi chúng chẳng ra cái quái gì hoặc như cục bột muốn nắn sao thì nắn… Trong lòng vô cùng uất hận… Nghe mỹ nữ muốn một chọi hai… Chúng vô cùng mừng rỡ…

– “Các vị… sẽ giữ lời chứ?” Phàn sẹo mừng thầm…

– “Dĩ nhiên rồi… Cái này tôi bảo đảm… thắng thì đi… đầu u trán mẻ hoặc tàn tật cũng đừng kêu ca…” Đức nói câu này ngoài miệng cứng nhưng cũng hồi hộp… không biết Mỹ Chi… có được không đây…

– “Hi hi… không phải ở đây chứ… Ra bãi biển tiện hơn… Nhớ nha… đừng có chạy… Bà đây bắn cho bể sọ” Trái với Đức lão bản… Mỹ Chi không biết từ lúc nào đã cầm trong tay 1 khẩu súng Smith & Wesson màu hồng vô cùng đẹp mắt… Nàng chẳng hề lo ngại cho song Hà… chỉ sợ bọn Phàn sẹo bỏ chạy thì mất vui…


Còn tiếp…

3.8
9
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận