Giang sơn dể đổi bản tánh khó chừa cho nên bản tánh thích làm gian phu của Đức không bao giờ thay đổi.Từ sáng đến giờ thấy Nga mơn mởn vú đít nây nảy trong lòng đã có ý muốn biết mùi vị.Nói nào ngay cũng là trời xui đất khiến nên nàng tìm tới hắn tâm sự để mong được vơi đi nổi buồn khi bị ông chồng phản bội.Trong lúc nầy nếu không thừa nước đục thả cặc thì thiệt là tội lổi với trời đất.
Hắn ghé nhà hàng mua bốn năm món đem cho Nga.Giờ nầy chắc đói bụng rồi.Trong đầu suy nghỉ nên làm thế nào…

Nga đã ngủ một giấc dài,tinh thần rất sảng khoái,nàng đã bình tỉnh trở lại,đang định nấu tô mì gói thì nghe tiếng có người mở cửa.Thấy hắn tay xách tay cầm,mùi thức ăn thơm phức,nàng cãm động,tên nầy coi vậy mà rất tế nhị,luôn xuất hiện đúng lúc.

-Có mua mấy món cho chị nè…Ăn đi trong lúc còn nóng…hi hi..hay là nếu chị muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa,tôi đưa chị đi một vòng.
-“Thôi đi…Như vậy được rồi,tôi không thích ra ngoài.Cậu thiệt có lòng” Nga cãm thấy được an ủi.
-“Đã nói đừng khách sáo mà…” Đức dọn thức ăn ra bàn.Có súp,có mì xào giòn,có hải sản…Và có rượu đỏ.Nói tóm lại là một bửa ăn thịnh soạn.
-Chị uống nước lọc hay nước cam?
-“Sao vậy?Tôi uống rượu không được à?” Nga hỏi lại.
-“Không phải đâu,có câu ‘đang buồn uống rượu thì càng buồn…chị đang buồn thì không nên uống rượu..Uống nước thường hay nước cam được rồi…Nè..ăn đi” Đức gắp mì xào giòn để vào chén nàng.
-“Cậu đừng làm bộ tài lanh…Tôi uống gì cần cậu phê chuẩn sao? Tôi muốn uống rượu.” Nga hung hăng lườm.
-Được được..Một chút thôi nha.
-Sao ít vậy…đầy ly đi.
-“Ha ha…Chị nói sao thì sao đi…”Đức đắc ý,khi đàn bà đang bị phiền muộn thường thích uống vài ly để quên sầu.Nhưng chút rượu vào thì dể hăng máu bốc đồng mà một khi bốc đồng thì tuột cái quần xuống sẻ dể dàng hơn nhiều,tuột được cái quần thì dúi mồm hay đút con cặc vào đâu có gì khó chứ.Hắn âm thầm âm mưu để biết mùi vị của nàng.Nào biết Nga cũng đang có ý ‘ông ăn chả thì bà ăn nem’.Hai người tuy không hẹn mà hợp.Chỉ cần một tia lửa.
-Cậu với Phương Linh ra sao rồi?
-Hi hi.Sao là sao chứ?
-Nà..Đừng làm bộ nha..Khi nào cưới?
-Cưới?…Wow..Nga Bí Thư,chị đừng làm tôi sợ nha.Cái gì cưới chứ.Sao rườm rà vậy? Hi hi.
-“Cậu không phải cứ như vậy chứ?” Nga sửng sốt
-“Đừng có nhà quê quá mà.Bây giờ là thời đại gì chứ,hai người thích nhau thì ở với nhau,vậy thì được rồi.Cái gì mà cưới với hỏi.Cưới xong rồi sao?khi có chuyện thì li dị…Tốn tiền luật sư.Bên Âu Mỷ bây giờ là như vậy. Đức ra vẻ sành sỏi cuộc sống bên trời Tây.Thật ra hắn chưa từng đi nước ngoài,chỉ là nghe Phó Loan,Gia Kỳ,Ngoc Lan và Nancy thì thầm bên tai mà đem ra kể lại.
-Cậu đã ra nước ngoài rồi sao?
-Ha ha…Bây giờ đi Mỷ tham quan bất cứ lúc nào cũng được mà..Lấy cái Ipad ra mà bấm thôi..Ha ha..
-“Tên mắc dịch..Thì ra là vậy” Nga thầm ‘mắng’…Cái miệng ba hoa nhưng rất có lý.
-Chị định khi nào trở về?Cứ như vầy hoài không được đâu à.Aiz.Thây kệ đi,đàn ông mà,ông xả chị là Bí Thư,địa vị cao vời vợi nên nhiều người cám dổ.
-Tôi cũng là Bí thư mà sao không thấy ai tới cám dổ tôi chứ?
-“Hả? hi hi..Chuyện không thể nói như vậy đâu à..Chị đẹp như vậy,không cần là Bí Thư cũng có khối người đeo đuổi..Chỉ cần chị ngoắc tay một cái thôi.” Đức khéo léo tán tỉnh.
-“Thiệt vậy sao?” Hai mắt Nga long lanh.Tay nàng chạm tay hắn.
-“Dỉ nhiên rồi? Đức thầm nuốt nước bọt, chuyện thuận lợi hơn hắn tưởng.Bí Thư Nga rỏ ràng đang chủ động đó nha.Như vậy thì mình không có tội dụ dổ vợ người ta mà là bị vợ người ta cám dổ mới đúng.’Bí Thư Lể à..Ông ở vào địa vị như tui..Ông cũng làm như vậy mà..Phải không?’ Hắn nghỉ bụng.
-”Vậy cậu thì sao?có muốn làm nem không?Chị muốn cậu làm nem cho chị” Nga lẳng lơ ởm ờ ,nét mặt hây hây đỏ,không biết vì động tình hay là vì vừa uống vài ly rượu hay là vì ngượng ngùng khi nói như vậy.Câu nói nầy rỏ ràng là ‘mời mọc’.
-“Hi hi..Chị uống say rồi” Trong bụng khoái tỉ tê, Đức ngoài mặt cố gắng màu mè thêm chút nửa.Trong quần,cặc đang dần dần cương cứng.Ánh mắt tập trung nơi vùng ngực nàng,hai gò vú ẩn hiện.
-“Ánh mắt của cậu bán đứng cậu rồi kìa…Yêu chị đi..” Nghỉ tới việc Dủng ôm người đàn bà khác ,Nga căm hận,nàng muốn trả thù bằng cách cho Đức hưởng thụ cơ thể mình.Nhưng lời vừa dứt,Nga giật mình thầm nghỉ:’sao mình lại nói bừa bãi như vậy chứ? Có phải quá trớn rồi?”còn đang ngượng ngùng … thì hắn chồm qua hôn lên môi nàng… Nếu còn chần chờ nửa thì không phải là bản tánh của Đức rồi.Hắn vừa hôn,tay lòn vào áo bắt đầu xâm lượt đánh chiếm đỉnh đồi.

Bàng hoàng…Sững người Nga ú ớ trong cổ …lưỡi hắn “tàn bạo” tấn công …Nàng nghe hơi thở hắn tỏa hơi nóng quanh vùng cổ,ngực bị xâm chiếm.Ngả rùng mình,muốn xô hắn ra nhưng hai tay hình như vô lực.

Đừng..đừng mà…Nga thều thào nhưng thay vì ngừng ..bàn tay kia càng “bạo hơn” len lõi vào giửa hai đùi nàng…Nga điếng người…rùng mình.Hai mắt nàng nhắm lại,buông thả để hai bàn tay hắn tung hoành.Người nàng uốn éo…

Đức nhấc bổng nàng lên đem vào giường .
-“Thằng quỷ cậu…Có phải có âm mưu trước với chị không hả?” Nga đấm nhẹ trên vai hắn…

Bây giờ thì thiệt là khó nói ai chủ động hay ai rơi và bẩy của ai.Hắn không nói gì,chỉ im lặng hành động,Nàng run rẫy trước những nụ hôn nồng cháy của hắn…người nàng như tê liệt khi chiếc lưỡi như con rắn “bò” khắp nơi rồi chui vào cửa động âm u đang lầy lội ,giây phút nầy Nga không còn biết trời đất là gì nữa.Ông ăn chả thì bà đây ăn nem thôi.

Rồi thì Nga dang rộng hai chân đón nhận sự xâm nhập của con cặc lạ…Nàng cau mày …mặt tái xám…cãm giác đau thoáng qua vài giây rồi biến mất…cãm giác sướng điên người tăng dần tăng dần theo những cú lên xuống nhịp nhàng của hắn…không biết từ khi nào hai chân nàng quấu mạnh vào eo nó phối hợp…hai tay nàng cào muốn nát tấm lưng trần trụi đang thấm mồ hôi kia…Hắn hùng hục lên xuống đều đặn lâu lắm..mạnh lắm…nhưng cũng rất dịu dàng không thô lổ,hung bạo,cục mịch.Mãi rất lâu sau Nga mới cảm thấy một giòng “suối nóng” tuôn vào người mình…
Hắn vẫn không ngừng…vẩn nhịp nhàng nhấp…tiếng nhóp nhép va chạm giửa hai bộ phận sinh dục nghe rõ …miệng bú liếm đầu ti vú phải,một tay chơi đùa nắn bóp vú phải…hình như không muốn ngừng vậy…Nga bây giờ mới khám phá hai thân hình của nàng và hắn trong gương.trên tường và trên trần nhà.Nàng thấy hai chân mình cặp eo hắn,hai tay nàng quàng qua cổ hắn…Chiếc giường rung chuyển.Nàng cắn vào vai hắn thật mạnh…cho đến lúc Nga cãm thấy thở không ra hơi nó mới chịu để nàng yên…nằm qua một bên…Nga bàng hoàng không nghỉ đêm nay mình làm chuyện động trời” như vậy…
-Chị đang nghỉ gì vậy?Đức vẫn trần truồng,ôm lấy nàng…tay không ngừng táy máy,Nga nhìn thấy “hung khí” kia sừng sững trước mắt…Nàng hết hồn thật không hiểu sao mình có thể chịu được khi cái đó “xâm nhập” vào cơ thể mình…nhưng quả thật khi nãy nàng rất sướng…chợt nhớ mình cũng đang như nhọng,Nga lấy quần áo mặc vào…
-“Mai sáng tôi về…Chuyện nầy chấm dứt ở đây.Đây là bí mật giửa chúng ta.” Nga dặn dò.
-“Ừm..được…Sáng mai chị khóa cửa xong rồi nhét chìa khóa dưới chậu bông là được” Đức đứng lên mặc lại quần áo.Người đàn bà nầy nóng lạnh bất thường,hắn cũng không muốn dây dưa.Hưởng mùi vị cho biết một lần cũng đủ rồi.Coi như tình một đêm đi.
-“Tôi..tôi…” Thấy nét mặt hắn có vẻ không vui vì thái độ của mình,Nga ấp úng,nàng muốn giải thích.
-Chị không cần giải thích.Chị cãm thấy hối hận chứ gì.Tôi hiểu mà.Vậy đi nha.OK bye…See you.
Nhìn hắn quay lưng bước đi,Nga cãm thấy ấm ức,vừa ‘ấy’ nàng xong,lẻ ra ân cần một chút chứ ,thấy nàng ‘lạnh lùng’ thì nên săn đón mới phải,sao hắn không tỏ vẻ gì hết vậy?Nga nào biết,Đức nhiều đàn bà quá rồi,đối với hắn,bây giờ nếu ’chọt’ được người mới thì chọt cho biết mùi vị,hơi đâu mà dây dưa nhất là với những người ‘chảnh’như nàng vì vậy hắn ‘thuận nước đẩy thuyền’,nàng muốn chuyện ‘dừng ở đây’…Vậy thì dừng thôi.
-“Không có trách nhiệm gì hết…Không dể đâu…” Nhìn sau lưng hắn,Nga thầm mắng.
Đức thoải mái ra xe.Đang trên đường về,di động reo lên.Nhàn gọi tới,Thím ba đã sanh rồi,là trai,nặng 3 kí,nói hắn và Hồng Phượng cứ thong thả nghỉ ngơi,Hồng Phượng không cần vào bệnh viện,Nhàn sẻ túc trực tới sáng.

Nhả Thy thức giấc ,nàng ngồi dậy đi vào toilet,nhà chỉ có ba người,Dì Nhàn và hai chị em nàng.Chiều tối,trước khi ngủ,dì Nhàn đã gọi nói đêm nay ở trong bệnh viện chăm sóc dì Thủy nên không về.Có thói quen ngủ trần truồng ,nửa đêm,khi đi pee pee nàng chỉ cần khoát áo ngủ lên người là được nhưng hôm nay Dì Nhàn không có ở nhà vì vậy nàng cứ để toàn thân lộ thiên mà đi vào toilet,vừa đi vừa ngáy ngủ.

Hồng Phượng chắc có lẻ đang ngủ say,Đức không muốn đánh thức nàng ,hắn muốn về nhà tắm rửa thay đồ ,ngủ một giấc,sáng sẻ chở nàng vào bệnh viện thăm thím và sau đó đưa Nhàn về.
Biết trong nhà có hai chị em Nhả Thi,và Nhả Phương nên không muốn gây tiếng động,Đức nhè nhẹ bước lên cầu thang đi về phòng mình,vừa đi ngang toilet bổng có tiếng ‘cạch’…

Cánh cửa toilet mở …Nhả Thy trần truồng bước ra. Hắn trố mắt,sửng sốt.Nhả Thy đang ngáy ngủ,bổng thấy có người án ngay trước mặt,Nàng hết hồn hét lên, tưởng có trộm vào nhà.
-“AHhhhhhh”
-“Chuyện gì?”Nhả Phương đang mơ màng,nghe tiếng Nhả Thy hét,tỉnh dậy,nhãy xuống giường,luống cuống chụp lấy cây dù ở đầu giường chạy ra…thấy bóng lưng của một người,nàng không do dự đập tới.
-“Á…Là tui mà…” Đang chiêm ngưởng ‘vưu vật’, bị nện một cái cán dù ngay phía sau đầu…choáng váng mặt mài ,Đức la lên.
-“Anh..anh làm gì ở đây?” Trong khi Nhả Thy chạy nhanh vào trong phòng,Nhả Phương nhận ra hắn sừng sộ hỏi.
-“Bà nội à..Đây là nhà tui mờ” Đức ôm đầu ngăn mặt ..trố mắt nhìn.Thì ra Nhả Phương tuy mặc áo ngủ rộnh phùng phình nhưng áo ngủ mõng như cánh ve.Hắn có thẻ thấy hai đầu vú và màu màu đen mờ mờ giửa hai đùi.
-“Nhìn cái gì…không cho nhìn.” Thấy ánh mắt của hắn, sực nhớ mình đang gần như trần truồng trước mặt hắn.Nhả Phương quát,đồng thời hổ thẹn chạy về phòng.
-“Ai nhìn chớ..Là cô xông ra rồi đứng trước mặt,nhưng mà tui đâu có thấy gì đâu à…” Hắn ‘phân bua’ chối bai bãi mặc dù vừa được ‘rửa mắt’. Hai chị em trong phòng im lìm.Hắn rùn vai quay lưng.
-“Trần Đức..anh đứng lại cho tôi.” Vừa quay lưng,cửa phòng bật mở.Nhả Thy xông ra,quần áo chỉnh tề,hét.mặt nàng đỏ bừng ,khi nãy bị tên nầy chiếm tiện nghi hết rồi.
-Cái gì chớ.Tui đã nói không thấy gì hết mà.
-“Anh còn trợn mắt nói láo hả…” Nhả Thy sừng sộ.
-”Tui nói thiệt mờ,cô không tin tui cũng hết cách.Tui thề.” Đức đưa tay lên ra vẻ muốn long trọng thề thốt
-“Có thề ngàn lần cũng vậy thôi,tin anh thà tin heo nái biết leo cây” Nhả Phương quần áo chỉnh tề chạy ra.Mặt nàng ửng hồng khi nhớ ánh mắt dê của hắn dán trên người nàng.Hai chị em song kiếm hợp bích tấn công tới tấp.Quyết ‘ăn thua đủ’ để đòi lại công đạo vì đã bị thiệt thòi.

Bà mẹ nó..hai con nhỏ nầy có âm mưu gì đây?hắc hắc hắc…Gặp anh.hai em sẻ biết cái gì là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…Đức cười thầm,dở trò lưu manh.
-Thôi được,nếu hai cô đã nói như vậy…Như vầy nha.Tôi cho hai cô coi lại..Vậy là huề.He He.

Đức đắc ý…nghỉ bụng :’còn khuya hai con nhỏ nầy mới chịu,thế là huề cả làng,cô nói tui thấy cô chứ gì,vậy bây giờ tui cho cô coi lại…Vậy là huề.Chịu hay không thì tùy cô..He he ..It’s not my problem…’ Ai dè…Đức gặp ‘thứ thiệt’ rồi.Nhả Thy,Ngả Phương đồng loạt ‘vênh mặt’ :
-OK.Go ahead buddy..Do it!
-“Hả… thiệt?” Đức sửng sốt.nghỉ bụng :’ Thôi chết mẹ …Gặp hai con nhỏ trời đánh thánh đâm rồi’.
-“Là anh nói đó nha…muốn hù hả?Hi hi …Tưởng tụi em không dám coi?Come on…Do it !” Nhả Thy vênh mặt,hai mắt mở lớn ..chờ coi ‘cái của hắn’..Như vậy mới công bằng.Thật ra cả hai đều nghỉ là hắn hù dọa thôi…Sẻ không có chuyện hắn dám tuột quần khoe của quý với hai nàng.
-“Được thôi…” Đức cởi nút tuột quần xuống.Con cặc tổ chà bá đưa ra ngoài.Nghỉ bụng :’ tưởng tui hù hả? lầm chết đi…he he..Coi ai sợ cho biết’
‘Click’…Nhả Thy sửng sốt…Nhả Phương lanh trí lấy di động bấm một cái…
-“Ê..” Đức hoảng hốt kéo quần lên…Cãm thấy hình như sập bẩy hai con nhỏ nầy rồi!
-“Hi hi…Give me five” Nhả Phương cười hinh hích ra vẻ đắc ý đưa bàn tay 5 ngón về hướng Nhả Thy.Hai chị em chạm tay nhau nghe ‘chát’ một tiếng…Nét mặt cả hai vô cùng đắc ý.
-“Hi hi..Bây giờ đưa lên phây bù (FB) chắc là vui lắm” Nhả Phương ra vẻ nghỉ ngợi.
-”Hi hi..Dỉ nhiên rồi” Nhả Phương hát bè.Chị một câu,em một câu.Cả hai muốn hù hắn.
-“Hi hi..Đừng giởn nửa mà…”Đức cười ‘cầu tài’…
-“Cũng có thể là giởn,cũng có thể là thiệt..Phải coi biểu hiện của anh đó..Hi hi” Nhả Thy đắc ý khi thấy hắn ngoan hiền,dể dại.
-“Không có gì phải sợ…hi hi..Từ nay anh ngoan ngoản thì được rồi.Nếu không..” Nhả Phương lườm…dáng vẻ đáng yêu nhưng vô cùng ‘khủng bố’
-“Hai cô muốn để lên phây bù?được..làm đi.Tui cóc sợ.Một tấm hình thôi hả?Có đủ không?Nà..Nếu muốn thi cho quay phim luôn á”..Bị uy hiếp,hắn ghét nhất là bị uy hiếp ,Đức ‘nổi khùng chơi bạo tuột luôn cái quần nghênh ngang đi vào nhà tắm.
Nhả Thy,Nhả Phương sửng sốt…Thêm một lần nửa,cả hai muốn hù dọa cho hắn sợ nhưng hắn không sợ còn làm tới dám phô trương cái đó một cách lộ liểu ngang tàng.’Tên mắc dịch.’ Cả hai chị em thầm mắng.
-“Vậy..vậy là huề sao?” Nhả Phương ấm ức.
-“Đi ngủ đi..mai mốt tính sổ với hắn..” Nhả Thy gắt…nghỉ bụng :’Đối với tên nầy..nàng vô kế khả thi.Hù như vậy mà hắn không sợ.Phải tìm cách khác mới được.Nhả Thy nầy không dể thua đâu..hừ. Tên nầy bạo thiệt ’Nhớ tới ‘cái đó’ của hắn..Hai má Nhả Thy đỏ bừng.
-“He he…Biết mà…Muốn hù anh ?Còn non lắm hai cưng” Bên trong phòng tắm..Đức kề tai sát cửa nghe ngóng tinhh hình bên ngoài.Nghe hai nàng tức tối dổi hờn ,hắn cười khoái trá..Nhớ lại khi nãy..Wow,thiệt hết xẩy .Chỉ vậy thôi cặc đã cứng lên.Hắn tắm sạch sẻ,đi qua bên nhà bên kia,sợ giửa đêm bị hai con nhỏ kia ‘ám toán’ hô hoán lên mình mò vô phòng thì bô mẹ.Ai chứ hai con nhỏ nầy cái gì không dám làm chứ.

-“Khuya rồi,anh qua đây làm gì?Không phải bác hai đã nói rồi sao?” Hồng Phượng mở cửa cho hắn vô nhà.Mẹ đi sanh em bé,ba đang ở Cà mau,trong nhà chỉ còn một mình,nàng trông ngóng ,thấy hắn dỉ nhiên là mừng nhưng mặt ngoài làm ra vẻ ‘khó chịu’.
-“Hi hi Qua coi em ra sao thôi mà .Ở nhà một mình có được không.Thấy em như vậy coi bộ OK rồi.Ừm thôi đóng cửa ngủ đi.Anh đi về.” Hắn làm bộ quay lưng.
-Có giỏi thì đi luôn đi nha..mai mốt đừng qua nhà gặp em nửa.
-“Em nói khuya rồi mà..không phải muốn đuổi anh về sao?” Đức ra vẻ ‘ủy khuất’.
-“Anh dể dạy vậy sao..Em nói là nghe liền?Đúng là..” Nàng co giò ‘đá’ hắn một cái cho đã giận.
-“Wow..Sao bạo lực vậy..hi hi..nhưng mà anh thích” Hắn ôm nàng vào lòng hôn hít…
-”Tránh ra…không cho ôm”.Lòng xốn xang.Phượng xua đuổi lấy lệ.
-“Hi hi..Chuyện nầy không thể nghe lời em được…” Rành 6 câu khi đàn bà nói em chả,hắn làm tới.Hai bàn tay bắt đầu thám hiểm .Bàn tay hắn vừa đụng vào da bụng,Phượng rùng mình và khi bầu vú nàng bị bàn tay hắn vuốt ve,còn giửa hai đùi bị bàn tay khác mơn trớn…Người nàng nuổn ra,tim đập thùi thụi,nhắm mắt lại.Phượng cãm giác mông nàng chạm phải một vật cứng như khúc củi.
-“Mổi lần gặp em..anh chỉ biết có vậy thôi” Hồng Phượng nủng nịu ‘trách cứ’ nhưng hơi dang rộng hai chân phối hợp.
-Tại em hấp dẩn quá mà.Anh đâu phải là hòa thượng,cho dù là hòa thượng thì trống cũng bể lâu rồi…hihi.
-Nói bậy nói bạ…

Người áp sáp vào lưng nàng, hơi thở hắn phà vào ,một tay luồn vào áo bóp rồi se đầu vú tay kia mò mẩm sục sọi giửa hai đùi.Hồng Phượng uốn éo ,hắn đong đưa thân hình theo. Giửa nhà,cả hai như đang nhãy điệu slow tình tứ.Hồng Phương phân vân không biết có nên quay lại lôi cái cục thịt kia ra ngoài để biểu hiện một chút những kiến thức đã học hỏi được trong các loại phim người lớn.Nhưng nàng còn ngại ngùng.

Trùng hợp hay là ‘tâm ý tương thông’,Đức kéo khóa quần cầm cặc kéo ra ngoài,nắm tay nàng đưa xuống.Phượng rút tay lại nhưng bị hắn giử chặt,hai bên ‘giằng co,cuối cùng nàng nắm trong tay vật vừa cứng vừa đàn hồi,rồi không biết lúc nào tay nàng bắt đầu vuốt ve,bóp bóp.

-“Nhớ lần trước anh chỉ em cái gì không?” Cắn nhẹ vành tai nàng,Đức rù rì ,tay ở trên xoa bóp,tay ở dưới khều móc…Khiến người nàng nóng hừng hực,tay nàng càng lúc càng linh hoạt hơn.
-“Cái gì chứ…Em quên rồi..”Nói ‘quên’ nhưng liền sau đó,nàng quay mặt lại đối diện với hắn,bắt đầu hôn ngực…liếm dần xuống vùng bụng,sau cùng quỳ xuống,tay cầm cặc hắn liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc…Những gì hắn dạy và những gì học được trong phim của Nhật đem ra thực hành.

Đức cãm giác ‘đàn em thân thương’ đi lạc vào vùng không gian ấm áp dể chịu…’Wow..quá đã’..giây phút nầy hắn nhớ lại lần đâu khi được thím ba ngậm vào…Mẹ nào con nấy mà…Hắn xê dịch mông..bắt đầu nắc.Nhanh dần và nhanh dần rồi không tự chủ được,Đức nắm tóc nàng nắc bạo.
-‘Khụ khụ khụ’ cặc hắn đâm sâu vào cuống họng khiến Hồng Phượng nghẹt thở,xô hắn ra..Nàng ho xù xụ.
-Muốn giết người sao..làm ngộp chết người ta…
-“Hi hi…Sorry cưng.Hắn nhấc bổng nàng lên đem vào giường,quăng nàng xuống nệm,hùng hổ dang hai chân nàng ra,áp miệng vào chùm lông mềm mại được tỉa gọn gàng luồn lưởi ngay cửa động khi thì bú,khi thì mút mạnh,khi thì lấy lưởi ngoái liên tục mồng đốc đỏ hỏn…Hồng Phượng phê tới óc và xương tủy,nàng giảy đành đạch.
Cao Lảnh
‘Đing đoong’…Tiếng chuông làm Oanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.Ngồi dậy ,bước xuống giường nàng ra hé cửa nhìn ra ngoài,nàng sửng sốt.Lảo Thái Hoàng Cơ nầy đến đây làm gì?Oanh rất có ác cãm với người cha chồng củ,đôi mắt lảo lúc nào cũng dâm tà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.Lúc trước Oanh đã nhiều lần bóng gió nói với Thái Kiêm Cơ nhưng hắn làm như không quan trọng.Bây giờ Thái Kiêm Cơ đã chết,hơn nửa nàng và hắn đã không còn quan hệ vậy thì lảo nầy không có lý do nào để đến đây.
-“Có chuyện gì?” Oanh trầm giọng hỏi.
-“Ba đến thăm con thôi í mà..Con khỏe chứ Oanh…Aiz…Ba vừa nghe chuyện thằng Cơ.Tuy hai đứa bây không còn là vợ chồng nhưng chuyện nào ra chuyện đó…Thằng Cơ thiệt là có lổi..ba biết…Aiz..Thôi bỏ đi.nó đã không còn.” Thái Hoàng Cơ mèo khóc chuột chết.Thái Kiêm Cơ chết lảo chẳng thấy mủi lòng chút nào,khi hắn còn sống có khi nào coi lảo là cha đâu?vậy thì khi nó chết đừng hòng lảo khóc thương.Lảo chỉ quan tâm tới Oanh,mong đụ được nàng. Để thỏa lòng mơ ước từ mấy năm nay,Càng nghỉ lảo càng căm giận,cha con cái gì chứ,nó có vợ đẹp,không đưa cho ông già nó mà đưa cho thằng Trần Ngọc Sơn đụ,bây giờ thì hay rồi,đi theo thằng Trần Ngọc Sơn uống chầu diêm vương…đáng đời.

Hôm nay lảo đến là có ý đồ,biết con dâu củ có đứa em gái đang du học bên Úc hay Anh gì đó và có bà mẹ lảng trí đang ở viện tâm thần.Rỏ ràng là đang trong tinh cảnh ngặt nghèo cần được giúp đở.Nếu bây giờ lảo đưa cánh tay ra trượng nghỉa dìu dắt thì nàng nhất định sẻ chịu cởi quần,dang rộng hai chân cho lảo hưởng thụ.
Thái Hoàng Cơ rất giỏi đóng kịch,nét mặt vô cùng thánh thiện.Có câu đánh người có mặt đáng ghét,không đánh người cười thân thiện với mình, nghe lảo nói,Oanh cãm động,nghỉ có lẻ lúc trước nàng đã quá nhạy cãm rồi.Nàng mở cửa.
-Vẩn khỏe,cám ơn..Ông vẩn khỏe chứ?
-“Khỏe..khỏe,cám ơn con..Chà..sao lúc nầy ốm vậy à..chặc chặc…Có phải có gì không ổn không” Thái Hoàng Cơ thấy nàng mở cửa lớn,dịu giọng,lảo mừng húm…bước vào nhà,việc đầu tiên là tỏ vẻ quan tâm.
-“Không có gì…Bình thường thôi…” Oanh lể phép đáp.
-“Ây,..Tuy bây giờ thằng Cơ đã chết nhưng ba vẩn coi con như là người một nhà.À nè..con có cần gì thì cứ nói một tiêng,ba sẻ chu toàn cho con..Đừng ngại ha..”Lảo nói tới đây,hai mắt dán vào bầu ngực nàng..ra vẻ thèm khát,đầu cặc trong quần bắt đầu giựt giựt.Thái Hoàng Cơ tin tưởng những gì lảo vừa nói là một miếng bánh thơm đối với một người đàn bà trong tình cảnh hiện tại như nàng.
-“Không..tôi không cần gì hết..Cám ơn nhiều..” Thấy ánh mắt của lảo…Oanh đề cao cảnh giác.
-“Oanh à..Đừng có ngại nha..con,à em nghe anh nói đi..Để anh lo cho em ha.Từ nay em theo anh,em sẻ được hạnh phúc..Anh có nhiều tiền lắm,em sẻ sống như bà hoàng..” Thái Hoàng Cơ lộ nguyên hình,lảo cầm tay nàng đưa ra viển ảnh tốt đẹp.
-“Ông..ông đi ra ngay. Nếu không tôi kêu CA..” Oanh cả sợ vì đã rước sói vào nhà.Nàng hét,tay chỉ ra cửa.
Lửa dục đang bừng bừng,Thái Hoàng Cơ nào dể buông tha.Hôm nay cho dù trời có sập xuống,lảo cũng quyết đụ nàng cho bằng được. Nói chuyên nãy giờ,lảo đã nứng cặc lắm rồi.
-“Hắc hắc..Kêu CA?kêu đi..Mầy đừng quên tao là ai hả? CA tin mầy hay tin tao..Nói cho mầy biết nha…Gần một nửa CA ở Đồng Tháp này là người của tao. không tin thì kêu đi.Mầy đừng tưởng mầy thanh cao nha..Không phải mầy đã từng hầu hạ thằng chó Trần Ngọc Sơn sao? Nó cho mầy cái gì tao cho mầy cái đó,gấp đôi cũng được mà.” Thái Hoàng Cơ nhào tới vồ lấy nàng,lảo tuy đã 70 nhưng rất còn tráng kiện.Lảo muốn hãm hiếp thì có khó gì.Lảo quyết định rồi,hiếp trước .Một khi đút được con cặc vào lồn rồi thì mọi chuyện sẻ dể hơn nhiều..Nàng sẻ phê và phục tùng.
Oanh chống trả mảnh liệt..bựt bựt bựt..Hàng cúc áo bung ra…Gò ngực trắng ngần hiển lộ.Hai bên dằng co..
-“Cứu tôi với…Cứu tôi với..” Oanh chồi đạp la lét,hai tay giử lấy cạp quần,không cho lảo tuột xuống,nàng kêu trong tuyệt vọng…Trong lúc chống trả tay nàng đụng phải vật cứng..Biết đó là khối chặn giấy bằng thủy tinh,Oanh cả mừng,không do dự cầm lấy nện vào đầu lảo.

‘Rảng’…’Ah’…Tiếng thủy tinh bể…Tiếp theo là tiếng của Thái Hoàng cơ kêu lên đau đớn…

Lảo vừa kéo được cái quần của nàng xuống,thấy chùm lông tơ mịn màn,khiến cặt lảo giựt giựt định trườn người xuống áp miệng bú nhưng bổng cãm giác đầu váng mắt hoa..đầu bê bết máu…Oanh thừa cơ ngồi lên,chạy vô phòng trong khóa cửa,kéo thêm tủ chắn …
-“Con đỉ kia…Tao sẻ cho mầy biết mặt” Đụ hụt,Thái Hoàng Cơ tức giận,lảo lấy di động ra bấm.
Oanh nước mắt đoanh tròng,,Nàng sợ thế lực của nhà họ Thái nhưng quyết không khuất phục…Đây là cơ hội để nàng làm lại con người.Hiện tại nàng không biết phải nhờ ai.Bất chợt nàng nhớ tới hắn.Đúng rồi,chỉ có hắn mới không sợ thế lực của họ Thái..Hắn đã cứu nàng một lần,chắc hắn sẻ cứu nàng thêm một lần nửa.Hắn đã nói nàng cần giúp thì đừng ngại gọi hắn mà.Oanh run run lấy tấm danh thiếp..bấm

Cần Thơ..
-“Nhìn kỷ thấy con mình giống thằng Đức há em’’ Hùng nhìn đứa con trai vợ mới sanh,nói…Người nói vô tinh,người có tịch thì rục rịch…Đức,Thủy chôt dạ.Cũng may có Nhàn …
-”Đâu có gì lạ…không giống chú thì giống châu… là người cùng họ trong nhà…” Nhàn đưa lý do chinh đáng,..Nàng biết là của ai rồi,thầm mắng :’cái thằng mắc dịch..Con Thủy nầy thiệt là sơ ý mà..Củng may mình có uống thuốc.’
-“He he…Vậy thì phải” Hùng khoái chí..
-“Đặt tên gì đây ba..” Hồng Phương hai má ửng hồng,nàng đang tự hỏi.,nếu nàng sanh con cho hắn,không biết có giống hắn như em trai mình không ta…Nghỉ thì nghỉ thôi chứ nàng chưa dám,đang độc thân vui tinh,bất thình lình ểnh bụng ra,biết giải thích làm sao đây? Nàng lại nghỉ tới đêm qua,nàng và hắn hình như không ngủ nhưng nàng chẳng thấy mệt nhọc chút nào.
-“Đúng đó chú ba.hi hi..đặt tên em bé đi…” Đức hú hồn,con mình mà,sao không giống mình được chứ.Hắn liếc trộm Thủy đúng lúc nàng củng liếc trộm hắn…Bây giờ nàng và hắn đã có con với nhau nhưng rất tiếc chỉ là trong bóng tối.Nhưng không sao.Hắn biết,nàng biết thì được rồi,dù sao cũng họ Trần mà.
-”Hi hi..Không gấp..Để từ từ suy nghỉ…không gấp..không gấp.” Hùng phát tay..
Ngay lúc nầy tiếng nhạc di động vang lên..
-Ouf..Ha ha..Cháu ra ngoài bắt điện thoại..Thím ba,chiều cháu về Cao Lảnh…thím nghỉ khỏe..Mai mốt cháu tới thăm…
-“Ừm…Lo làm việc đi..Việc làm quan trọng hơn..” Thủy dặn dò…Hắn mở cửa đi ra ngoài…Hồng Phượng làm như không có gì.Phải cẩn thận mới được,không nên ân cần quá,sẻ bể chuyện thì chết..Có lý nào anh em chú bác lại nầy nọ với nhau chứ…
-A lô…Trần Đức đây..Ai vậy…
-“Chủ tịch huyện Đức…Tôi là Oanh Oanh..hu hu..” Tiếng Oanh nức nở trong điện thoại..
-Cô là Oanh Oanh?Có chuyện gì vậy?Bình tỉnh lại..Từ từ nói…
-“Tôi..Tôi..” Oanh thút thít kể Thái Hoàng cơ muốn hãm hiếp nàng..Thế lực của lảo rất mạnh nên nàng sợ,muốn hắn giúp đở.
-“Cô cứ ở yên đó..Tôi cho người tới…” Đức nghe Oanh kể,hắn sôi giận.Cho dù ông trời có sụp xuống hắn sẻ ra tay lấy công đạo cho người phụ nử nầy..Hắn nói xong cúp máy…Oanh cãm thấy yên tâm chờ đợi.Nàng tin tưởng hắn…

Bên ngoài Thái Hoàng Cơ gọi cho người của lảo..Tuy nói CA là người của mình nhưng cũng phải có kịch bản mới được.Hắc hắc..Kịch bản lâm ly bi đát..Lảo có hàng trăm,cái nào nghe cũng chí lý…Chỉ cần cho thằng Cảnh nầy một mớ bỏ túi là được

Lần trước bị khiển trách vì tội lạm dụng chức quyền bắt oan Chủ tịch huyện.Gần đây Cảnh,Trưởng Công An Xả Vỉnh Thạnh rất dè dặt và cẩn thận, trước khi làm việc gả nhìn trước ngó sau để tránh phiền phức.Nghe Hoàng Cơ gọi có ý định nhờ cậy,Cảnh cả mừng.Gả biết Oanh trước kia rất là oai phong nhưng gần đây bị ‘thất sủng’,nàng như con chó nhà tan.Lảo già dâm dục Hoàng Cơ nầy rỏ ràng …..hắc hắc…Cảnh nghỉ Oanh bây giờ không có ai làm chổ dựa,hay là sẳn dịp nhào vô,biết đâu có thể đụ ké?Nghỉ đến đây,gả nhớ đên khuôn mặt mỷ miều,và thân hình gợi cãm của nàng trước đây một thời được coi là ‘mệnh phụ phu nhân’ của Cao Lảnh…Cặc trong quần cương lên…Đầu cặc giựt giựt.

Nói về ‘hình tượng’,Cảnh đầu nhọn trán hẹp,răng thưa,mủi trâu và thuộc loại người lùn mả tử.Năm tháng uống bia nên bụng như trống chầu.Nói tóm lại,gả là loại người đàn bà nhìn vào là thấy ‘oải chè đậu’… Bởi vậy,tuy là Đại úy nhưng ít có dịp bú và đụ được một cái lồn chất lượng,Nay thấy Oanh,một mỷ phụ sa cơ thất thế thì như mèo thấy mở,dể gì bỏ qua cơ hội hiếm có.Trong bụng gả mơ mộng nếu được chúi cái miệng vào giửa hai đùi nàng,Gả sẳn sàng tình nguyện bú mút lổ lồn cũng như lổ đít suốt đêm.
Xảy ra chuyện,ai cũng có tánh tò mò tọc mạch,người hàng xóm nào chịu bỏ qua khi có kịch coi nên bu bên ngoài nhà Oanh càng lúc càng đông .Cảnh dẩn đội tới,sai thuộc hạ giải tán đám dân hiếu kỳ.Người dân dể gì chịu…Giởn cha! Anh làm việc của anh tui coi mắc mớ gì chứ..Phạm pháp sao?”Tuy vậy họ vẩn hiếu kỳ, tránh ra xa một chút nhưng vẩn tiếp tục hóng chuyện,xầm xì bàn tán.Cảnh biết không thể nào cản họ.Gả bệ vệ đi vào,nét mặt vô cùng nghiêm túc và chính khí.
-Ở đây đã xảy ra chuyện gì?
-A..là anh à..Đại úy Cảnh.Vậy thì tốt quá rồi,,Anh coi,thằng con vừa mới chết,tôi nghỉ tình tới đây thăm con dâu để coi nó có cần gì giúp đở..Ai dè..Aiz..Nó muốn dụ dổ tôi.Đúng là giang sơn dể đổi bản tánh khó chừa..Nó nghỉ tôi là Trần Ngọc Sơn sao chứ…” Hoàng Cơ tả oán.
-“Có thiệt không vậy?Thiệt là vô pháp vô thiên mà..Ở Đồng Tháp nầy ai lại không biết Thái Hoàng Cơ ông là người nhân đức chứ…Nói như vậy mà cũng nói được sao…Người bên trong nghe đay.Tôi là Đại úy Nguyển Hửu Cảnh ,Trưởng CA của huyện Vỉnh Thạnh.Tôi cho hai phút để mở cửa..Nếu không đừng trách…
-“Á đù…Thằng cặc nầy đúng là thằng ngu mà..có quá đáng không vậy…” Tuy được Cảnh tâng bốc,Thái Hoàng Cơ cũng cãm thấy ngượng.Trong lòng thầm mắng,đồ ngu…muốn nịnh bợ thì củng phải có trình độ và hợp lý một chút chứ.Aiz…Thôi bỏ đi,miển là được việc.
Bên trong,Oanh mắt lệ nhạt nhòa.Nàng nghỉ…”Không xong rồi”…Cá mè một lứa.Nàng không có lựa chọn nào khác.Đành phải buông xuôi.
-“Người bên trong nghe rỏ chưa hả?” Biết bên trong là mỷ phụ,Cảnh sẳn sàng đích thân xông vào để chế ngự với ý đồ trong khi giằng co có thể thừa cơ sờ lồn bóp vú.
-“Cảnh Đại úy…Ông thật là oai phong.” Ngay lúc nầy,một giọng nói lạnh lùng vang lên.
-He he..Không dám..không dám…” Cảnh thuận miệng ‘khiêm nhường’,nhưng sau đó,giật mình quay đầu lại…Sau lưng không biết từ khi nào đã xuất hiện hai mỷ nử,Một Đại Tá và một Trung úy…Cảnh hết hồn,lưng hơi cong xuống,ra vẻ nịnh nọt.Không nịnh nọt không được, ngay cả Giám đốc Sở CA La Đinh Quốc cũng phải nể mặt Đại tá Mai Thảo thì gả là cái thớ gì mà dám coi thường nàng chứ.
-Ụa..Đại Tá Thảo..Thì ra là cô,sao đúng lúc vậy…
-“Đại úy Cảnh..Ông cũng tới đây à?” Thảo vừa nhận được điện của Đức,vội vả cùng Đan Thùy tới hiện trường thì thấy Cảnh đang có ý chụp mủ,không có ý tỏ tường sự việc,nàng liền can thiệp.
-“ Đại tá..Để tôi giới thiệu..Đây là nguyên Phó Chủ tịch tỉnh của Đồng Tháp.Thái Hoàng Cơ…Vừa rồi ông bị hành hung cho nên nhờ chúng tôi tới hiện trường.Hiện giò hung thủ còn ở bên trong…”Cảnh giới thiệu..hắn mong Thảo biết đây là một nhân vật quan trọng của nhà họ Thái ,không nên đắc tội.
-“Vị Đại Tá nầy…Tôi là Thái Hoàng Cơ…Ha ha..hạnh được gặp.” Thái Hoàng Cơ đưa tay ra.Lảo đang mê mẩn.Mai Thảo là mỷ nử,trong đồng phục CA ôm sát than hình,dáng người cân đối,vú nây nẩy,mông căng,eo thon,không một chút mở thừa.đôi môi gợi cãm,lảo dang mơ mộng nếu được cạ đầu cặc trên đôi môi nàng rồi đút vào nà nắc thì cuộc đời nầy không còn gì hối tiếc nửa.
-“Vậy à…Tôi thì khác,có người gọi điện nói ở đây có hành vi hiếp dâm…Trung úy Đan Thùy,làm việc đi” Chẳng thèm bắt tay… Mai Thảo lạnh lùng ra lệnh.-“Dạ..Thủ Trưởng..” Đan Thùy gật đầu,quay mặt hướng về phòng..nơi Oanh đang ‘cố thủ’ nói lớn.
-Người bên trong nghe đây…Tôi là Trung úy Đan Thùy cùng Đại Tá Mai Thảo của CA Thành phố Cao Lảnh.Không có gì phải sợ..hãy ra ngoài…Nếu không chúng tôi sẻ xông vào.
Hoàng Cơ chột dạ..Lảo nhướng mắt với Cảnh,ngầm nói gả hảy tìm cách.Cảnh ngó lơ.Trong lúc nầy phải tự bảo vệ lấy mình mới là thượng sách.
‘Cạch’..Có tiếng mở cửa..Oanh quần áo xốc xếch bước ra…Nghe tiếng Đan Thùy,nàng mừng rở mở cửa bước ra.Đan Thùy bước tới…Oanh bật khóc.
-“Đã xảy ra chuyện gì..Hãy binh tỉnh nói cho chúng tôi biết” Đan Thùy ân cần hỏi…Nàng hiểu được ít nhiều.Ánh mắt lạnh lùng nhìn về Thái Hoàng Cơ.Là người ở đây,làm sao nàng không biết được lảo nổi tiếng dâm ác.
-“Lảo..Lảo..hu hu..” Oanh chỉ Thái Hoàng cơ rồi khóc rống lên.
-“Hai vị..Chuyện là như vầy…” Thái Hoàng Cơ xen vào.
-“ Chúng tôi chưa hỏi ông.. Đứng qua một bên.” Mai Thảo quát.
-“Đại Tá…Đây là Thái Hoàng Cơ..” Cảnh nhắc nhở.
-“Rôi sao? Tổng thống Mỷ cũng vậy thôi.Trung úy Đan Thùy..Đem tất cả về hỏi cung…” Mai Thảo quát lớn.
-“Các người muốn làm gì..Tôi là Cựu Phó Chủ tịch Tỉnh Thái Hoàng Cơ…30 năm tuổi Đảng…Có biết nhà họ Thái không hả?Các người dám hổn láo?” Thái Hoàng Cơ quát.Mặt lảo đanh lại,khinh thường.Con đỉ này rỏ ràng không biết họ Thái ở Đồng Tháp nầy là người gì,dám vuốt râu hùm?Trước đây chưa có ai dám làm như vậy,nghe đến tên Thái Hoàng Cơ đã run sợ rồi.Trừ khi là chán đời.Tiếc là hôm nay lảo gặp ‘dân chơi thứ thiệt’ rồi…Nếu là thứ dỏm thì không phải là chị em vào sanh ra tử của Thiếu tướng Nancy.
-Ông thật sự là Thái Hoàng Cơ?
-Giả được sao?Hừ..
-30 năm tuổi Đảng?
-“Không sai..Lúc tôi vào Đảng,cô còn hỉ mủi chưa sạch.Tắm mưa ở truồng chạy vòng vòng.” Thái Hoàng Cơ nham nhở nói…
-Trước đây là Phó Chủ Tịch tỉnh?
-“Biết sợ rồi sao?Cô cũng không ngu lắm…”Hoàng Cơ nhếch mép,khinh thường.Nghỉ bụng :’Tưởng con đỉ mầy không biết sợ chứ’.Đan Thùy thắc mắc nghỉ bụng :’Thủ trưởng chẳng lẻ cũng sợ lảo nầy?’,Oanh run lên….Cảnh mừng rở thầm nghỉ :’Đại Tá Thảo không ngu lắm.’
-“Vậy được…Đan Thùy…Còng ông ta lại..đem vể thẩm vấn” Mai Thảo phát tay.Nàng ghét nhất là loại người nầy Muốn hù bà à? Lầm người rồi.
-“Dạ Thủ Trưởng..” Đan Thùy móc còng số ‘8’…mừng rở nghỉ bụng :’ Vậy mới phải chứ… Có lẻ đây là giây phút vinh quang nhất của sự nghiệp trong đời mình.’
-“ Các người..các người..”Thái Hoàng Cơ mặt tái mét…Bây giờ lảo mới biết mình gặp phải ‘đầu đất’ không biết sợ là gì.Cảnh sửng sốt. nghỉ bụng :’Đéo mẹ,con mụ nầy điên à?’.
-“Ê..Ông ta là Thái Hoàng Cơ mà..Sao lại bị còng tay rồi?Có lộn không vậy?” Thấy Thái Hoàng Cơ bị còng tay dẩn ra xe,vài người trong đám đông nhìn nhau…Dường như không tin những gì đang thấy.
-“Thái Hoàng Cơ?Là ai vậy?” Có người thắc mắc.
-Anh Bảy à..Anh bị lảng trí hả?Nà.Mấy năm trước thằng cha nầy lùm xùm cái vụ hiếp dâm con nít đó.Sau đó thì không có gì…
-“Đúng ha..Nhớ rồi.Lúc đó không hiểu tại sao thằng già nầy cứ phây phây..Bây giờ mửng củ..Aiz..Biết đâu bắt cóc bỏ dỉa..Aiz..” Anh Bảy lắc đầu ngán ngẩm.
…Bắt cóc bỏ dỉa? Mai Thảo nghe được…Nàng mĩm cười.Cầm di động bấm

2.7
3
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận