Ngọc Huệ đang buồn chán nằm trong phòng thì di động reo lên…Nàng thờ ơ liếc nhìn màn hình..tức tốc ngồi ngổm dậy kích động bắt máy…
-A lô…Huệ đây..Tưởng anh hứa lèo rồi chứ?
-Tôi là người như vậy sao?Ừm…Chị đang ở đâu?Tôi muốn gặp anh của chị…Có việc nhờ …Không biết có được không?
-“Hả?Bây giờ?” Ngọc Huệ sửng sốt…
-Nếu không được thì thôi vậy…
-“Được..được…Sao lại không được..Anh tôi đang ở nhà…” Ngọc Huệ cuống quýt,anh hai nàng mong cơ hội nầy lâu lắm rồi nhưng không có dịp,nàng muốn mở lời mời hắn tới nhà dùng cơm nhưng ngại miệng.Bây giờ hắn muốn tới gặp anh nàng…Sao có thể nói không được chứ.
-Vậy được..Chị cho địa chỉ nhà…
-“Nhà tôi ở..” Huệ cho hắn địa chỉ nhà….Hắn nói trong vòng 1 giờ sẻ tới rồi cúp máy…Nàng cuống quýt chạy đi tìm anh hai mình…

Tổng Giám đốc Công ty Xây dựng Công Ty Bình Minh Lý Anh Minh năm nay chưa tới 40 ,có thể nói là doanh nhân khá thành đạt nhưng so với Huỳnh Tuấn Anh thì không đáng kể.Hơn nửa,đại đa số công trình đều do Huỳnh đại gia giao cho..Có lẻ cũng vì nể mặt Ngọc Huệ là bạn gái của Tuấn Hào.Nói nào ngay công ty nhờ vậy mà làm ăn cũng khấm khá…Nhưng gần đây phải nói là vô cùng chật vật…Huỳnh Tuấn Anh bây giờ là Đại biểu quốc Hội…Huỳnh Tuấn Hào là Phó Chủ tịch huyện…Cả hai đều mãi mê trong sự nghiệp chính trị Tất cả công việc của nhà họ Huỳnh đều do Tuấn Kiệt quyết định.Hắn có khuynh hướng xa lánh công ty Bình Minh và hình như việc nầy có liên quan đến việc hai anh em hắn bắt đầu lạnh nhạt với Ngọc Huệ,Ngọc Thúy.

Nhờ người không bằng nhờ mình.Lý Anh Minh biết nhà của Huỳnh đại gia vì sao trở nên quyền thế cho nên đã nhiều lần thúc giục em gái tìm cách để mình có thể làm quen được với hắn thì tốt quá nhưng Ngọc Huệ chưa bao giờ có cơ hội…Thật ra Ngọc Huệ cũng cố gắng lắm rồi…Khi nghe hắn cần người,Nàng liền có ý định xuống Cao Lảnh làm việc.Mục đích là thân cận trước rồi sẻ giới thiệu anh mình với hắn…Ai ngờ hôm nay chính hắn muốn tới nhà gặp anh hai…Cầu còn không được…
-“Anh Hai..Anh Hai”…Ngọc Huệ từ lầu 4 chạy xuống dưới nhà.Thở hổn hển…Anh Minh đang ngồi tinh sổ sách bên cạnh là Tú Trinh,chị dâu của Ngọc Huệ,mặt Tú Trinh đen như đít nồi vì tình trạng làm ăn của công ty không khá lắm.
-“Có chuyện gì gấp gáp vậy Huệ?” Anh Minh ngẩn đầu nhìn em gái đang thở hụt hơi…Hỏi.
-“Hắn..Hắn nói lát nửa tới đây gặp anh…” Ngọc Huệ nói một câu không đầu không đuôi.
-“Em ngồi xuống rồi nói Huệ…Cái gì hắn..Hắn là ai…” Tú Trinh nhíu mài.
-“Trần Đức..hắn nói lát nửa hắn tới đây gặp anh..” Ngọc Huệ rúc cục cũng nói ra được ý chánh.
-“Hả?Trần Đức?Mau..Mau…Chuẩn bị trà nước..” Anh Minh kích động.. hối vợ…Không cần biết vì sao Trần Đức muốn gặp mình nhưng đây là chuyện tốt.
Đức nào biết chỉ một cú gọi điện thôi..Cả nhà Ngọc Huệ như gà bay chó chạy…
-“Là ai vậy anh?” Thấy Anh Minh khẩn trương…Tú Trinh hỏi chồng.
-Chủ Tịch huyện ở Cao lảnh..huyện nào thì anh quên tên rồi…Lấp lấp gì đó…
“Lấp vò… “ Ngọc Huệ đáp thay anh.
-À phải rồi là huyện Lấp Vò.
-“Xê…Hai anh em có lộn không vậy…Chủ tịch huyện thôi mà…Có cần long trọng như vậy không?” Tú Trinh trề môi,khinh thường, tức giận.
-“Em mà biết cái gì…Biểu em chuẩn bị thì chuẩn bị đi..lải nhải cái gì…”Anh Minh quát…thầm mắng vợ ‘vú bự nảo teo’…Trần Đức là ai chứ…Đừng có chỉ vì hắn là Chủ tịch huyện mà coi nhẹ…Ai quen với hắn,được hắn chiếu cố,người làm quan thì thăng quan phát tài..Người làm ăn buôn bán như Huỳnh Tuấn Anh bây giờ thì hầu như cả nhà phong quan…
-“Ông…”Vùng vằng bỏ đi…Tú Trinh trong bụng ấm ức,bị chồng xài xể nàng không tức,em họ nàng dù sao cũng là một Phó Chủ tịch thành phố nhưng không có được đãi ngộ nầy.Chủ tịch huyện thôi mà…làm như là Chủ tịch hay Bí Thư Tỉnh ủy vậy.

Ngưới Á đông mình rất ưa chuộng bề ngoài thua vì thì thua nhưng không thể thua mặt mủi,cho nên rất thích khoa trương .Chính vì vậy mà tuy chuyện làm ăn không thể so sánh được với Huỳnh Tuấn Anh nhưng căn biệt thự của Lý Anh Minh cũng không kém phần đồ sộ và trong nhà cũng không ít ô sin giúp việc…

Nghe Ông bà chủ sắp đón khách quý…Đám người làm trong nhà phấn khởi…Đối với họ,khách quý của ông bà chủ không là đại gia thì cũng là cán bộ quyền cao chức trọng.Trước giờ khách quý của nhà nầy chỉ có vị Phó Chủ tịch thành phố Sóc Trăng là em họ của bà Chủ và hai công tử của Huỳnh Đại Gia nhưng không biết vì sao đã lâu họ không tới rồi…Cho dù là Phó Chủ tịch thành phố Sóc trăng hoặc hai vị thiếu gia nhà họ Huỳnh cũng không được ông chủ trịnh trọng đón tiếp như thế nầy.Như vậy khách quý nầy là nhân vật khủng a…

Tâm lý của những người giúp việc nhà rất đơn giản,chủ được oai phong thì người làm trong nhà cũng ‘hảnh diện’ phần nào so với các ô sin của các hộ khác mà.Bởi vậy sau một lúc ‘gà bay chó chạy’… Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi…Cánh cửa biệt thự mở rộng…Đám ô sin bắt đầu hóng chờ xem khách quý của ông bà chủ là thần thánh phương nào.

-“Chị Bảy…Khách là ai vậy? Mèn ơi…Tui thấy ông chủ khẩn trương lắm…Cô hai còn dặn dò đủ thứ” Chị Ba,người phụ trách nấu bếp trong nhà được đặc trách làm một ít món nhấm nhẹ đãi khách,thắc mắc.
-‘Suỵt’…Chị Bảy nhìn quanh..ra vẻ bí mật…thấy không có ai.nhỏ giọng nói :”Hình như là bôi fen (Boyfriend) mới của cô hai.Là cán bộ cao cấp…” Chị Bảy xổ tiếng ‘Anh’ bồi,tuy là trớt quớt không giống ai nhưng cũng khiến chị Ba phục sát đất,thầm nghỉ ‘hèn chi chị Bảy được ông bà chủ coi trọng’..Cho làm ‘Quản gia’..
-“Hèn chi là vậy..Hổm rày không thấy cậu Hào…cũng không thấy cậu Kiệt” Chị Ba tiếc nuối…Cậu Hào,cậu Kiệt trẻ tuổi đẹp trai hết biết.Lại là con của Huỳnh đại gia.Vậy mà cũng bị cô hai và cô ba ‘đá’…Thiệt là không thể tin nổi mà…

Là thế đấy…Đám ô sin trong nhà Ngọc Huệ xầm xì to nhỏ,vừa làm việc ,mắt hướng ra cổng mong chờ một chiếc xe xịn …Nếu không là Lamborghini thi cũng là Ferrrari..Ai dè…Ngay lúc nầy một chiéc Toyota Fortuner rất là tầm thường chạy vào..đậu chình ình ..có thể nói là giửa đường…Một ‘thằng nhóc’ mặt non choẹt mở cửa bước xuống…quần bò rách bươm.Tay cầm I phone đang nói chuyện…
Còn ai trồng khoai đất này ngoài Đức chủ tịch..Hắn theo địa chỉ của Ngọc Huệ cho…lần mò theo GPS chạy tới..thấy cửa mở rộng thì lái xe vào…Đúng lúc nầy di động kêu vang..Là Trưởng Ban Hằng gọi tới…Hắn liền bắt máy…Nghỉ rằng chắc chắn có liên quan đến chuyện của Trương Tấn Dủng…
-“A lô…Có nghe chuyện của Trương Tấn Dủng chưa vậy?” Đường giây vừa thông,giọng Trưởng ban Hằng vang lên.
-Nghe rồi..Mai Thảo có nói…Mọi việc sẻ theo trình tự của luật pháp mà làm.Yên chí đi..Nếu ông ta thật sự vô tội..Ông ta sẻ không sao…
-Ừm…Ba chồng tôi có nói…cứ theo trình tự mà làm…Ông ta còn nói..đây có thể là âm mưu để hại Hạo Nam
-Ha ha..Yên chí đi.Nói với ông cụ là Mai Thảo và Xuân Mai biết phải làm sao.
-Có câu nầy của cậu là tốt rồi..Ừm…Bí Thư Lệ và Chủ Tịch Diểm đang ở biệt thự …
-“Vậy sao..Trưa mai gặp…” Đức phấn khích…Hắn có ý định trong đầu đem Trưởng ban My.Chị Tư,dì Hường và Ngọc Trinh cùng Trưởng ban Hằng…Nếu có thể… xử lý một lượt.
“Ừm..mai gặp” Hằng cúp máy…nghỉ tới ngày mai….Không ngờ mình có thể điên rồ như vậy…
-“ Cậu tới đây giao hàng à?Nếu vậy thì lẹ đi..Đừng có lâu quá”…Đức vừa cúp máy thì nghe một giọng nói vô cùng bất thiện…
-“Á đù..Mình giống shipper sao?Shipper lái Toyota Fortuner ?” Đức sửng sốt…Đầu óc của khứa lảo nầy có vấn đề nghiêm trong rồi.
-“Chú Tư…Đây là khách…không phải shipper…”Ngay lúc nầy có tiếng của Ngọc Huệ vang lên.Giọng nàng rất bất mản…Tiếp theo là tiếng ông chủ..
-“Ha ha…Nghe danh đã lâu..hân hạnh..hân hạnh…” Lý Anh Minh xum xoe…Tủ Trinh kế bên miển cưởng cười ‘thân thiện’.
-“Đây là anh hai Lý Anh Minh..Chị hai Tú Trinh..Anh chị Hai..Đây là Đức Chủ tịch huyện” Ngọc Huệ giới thiệu…
Đang đứng xớ rớ một bên,nghe cô hai giới thiệu…Chú Tư kinh hải…Chủ tịch huyện?..má ơi..người nầy hình như còn trẻ hơn con trai út của mình nhưng là Chủ Tịch huyện?…Nhưng chắc là như vậy rồi.Nếu không sao ông chủ khúm núm chứ.Chú Tư thấy lo lo… Sợ hắn bắt tội về sự hổn láo vừa rồi của mình.
Đức nào để ý làm gì mấy chuyện nhỏ nhặt nầy…
-“Anh là Tổng Giám đốc của Công ty Bình Minh…Xin lổi đến quấy rầy…”Mĩm cười thân thiện…Hắn đưa tay ra…Hai người bắt tay nhau…
-“Chủ tịch Đức..xin mời vô nhà….Ha ha..Nghe Ngọc Huệ nói cậu tới ..Tôi sai người chuẩn bị chút thức ăn..Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…
-Quá khách sáo rồi…Cám ơn nhiều…
Đức theo Anh Minh cùng Tú Trinh ,Ngọc Huệ vô phòng khách trong nhà…Hai bên phân ngôi chủ khách…Trà nước ,trái cây được mang lên.
-“Đức Chủ tịch …mời dùng chút trái cây…Trái vải thiều nầy được trồng ở vùng Thanh Hà Bắc Giang,dầy cơm.nhiều nước và rất ngon ngọt…”Anh Minh nhìn Ngọc Huệ,nàng hiểu ý,lấy vài trái bóc vỏ…đưa cho hắn.
-Nè..Thử đi…
-“Cám ơn nhiều..Wow..Ngọt ha…”Cầm trái vải trắng bóc bỏ vào miệng.”Đức khen nức nở.
-”Ngon thì ăn thêm nhiều một chút….”Ngọc Huệ nhoẻn miệng cười.. Tú Trinh nhìn thấy mà ứa gan…Em họ nàng là Phó Chủ Tịch Thành phố chưa bao giờ được đãi ngộ nầy.
-“Huyện Lấp Vò đang có công trình xây nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm tổng hợp bao gồm siêu thị…Đầu tư sơ bộ khoảng 5000 tỷ…Không biết công ty Bình Minh có hứng thú tham gia?” Lấy khăn giấy chùi miệng,Đức bắt đầu vô đề..

Nhìn Ngọc Huệ…Anh Minh cố kiềm cơn xúc động…Công trình 5000 tỷ không thể nào một mình nuốt hết nhưng được một phần cũng tốt lắm rồi…
-“Ngọc Huệ..mau bóc vỏ thêm cho Chủ Tịch Đức…”Đang ứa gan,Tú Trinh bổng nhiệt tinh…mĩm cười thân thiết…Thì ra là như vậy.
-“Không biết chúng tôi có thể làm gì cho Đức chủ tịch?” Có miếng bánh quá thơm dâng tới miệng,Anh Minh cố dằn cơn xúc động,vì vấn đề tôn nghiêm,mặt mủi,lảo buột miệng hỏi cho có lệ… Không thể nào nhảy tưng tưng lên gật đầu một cái cụp mà phải màu mè một chút. Là thương nhân,Anh Minh tất nhiên hiểu đạo lý trên đời không có gì miển phí,chắc chắn là có kèm theo cái gì đó nhưng lảo tin tưởng Đức sẻ không kêu lảo đi phóng hỏa giết người, như vậy có gì phải sợ.
-“Chủ tịch Đức..xin mời..” Mĩm cười, Tú Trinh ân cần đưa dỉa vải thiều đã lột vỏ tới trước mặt hắn,nàng thầm mắng ông xả ‘đồ ngu’…Gật đầu sốt sắng là được rồi,giờ phút nầy còn muốn ra vẻ mặt mủi…
Ngọc Huệ cãm động,trước kia khi còn cặp với Tuấn Hào,Công ty Bình Minh có được những hợp đồng phụ nhưng anh hai nàng cũng bị Tuấn Kiệt xài xể không ít mặc dù hắn là bạn trai của Ngọc Thúy.Tìm cách móc nói với Đức,nàng hy vọng được như vậy cũng là tốt lắm rồi ,ai ngờ hắn tung bom tấn ngay phút giây đầu tiên.Cũng như Anh Minh,nàng tin tưởng chắc có kèm theo điều kiện gì đó,nhưng rồi sao chứ..Điều kiện gì cũng được mà.
-“Các người biết Công Ty Hồng Ngọc ở Đồng Tháp chứ?”Đức mĩm cười…
-“Người trong ngành xây dựng đều biết ở Đồng Tháp …Hồng Ngọc là công ty lớn.Gần đây nghe nói họ có vấn đề về chất lượng…”Anh Minh nghi hoặc,không hiểu tại sao Đức nêu cát tên Hồng Ngọc ra trong lúc nầy.
-Tôi muốn Công ty Bình Minh chuẩn bị mua lại Công ty nầy…
-“Thu mua Hồng Ngọc Công ty?” Cả nhà của Anh Minh trợn mắt há mồm…Bình Minh công ty không có thực lực nầy đâu à…
-Ha ha….Đây là chiến lược thôi,tôi muốn Công ty Bình Minh tranh với công ty Đức Lập trong việc thu mua Công ty Hồng Ngọc…Mục đích là để nâng giá của Công Ty Hồng Ngọc.
-“Nâng giá?” Cả nhà Anh Minh lại nhìn nhau,một lần nửa như đi trong sương mù…Không hiểu mô tê gì hết.Muốn thâu mua một công ty nào đó thì phải chèn ép ,bây giờ hắn nói nâng giá…đạo lý gì đây?
-“Chuyện nầy giải thích thì rất dài dòng…Thật ra làm như vậy là để bày ra nghi trận,mục đích là để người khác mua Công Ty Hồng Ngọc với giá cao…” Hắn ngắn gọn né tránh giải thích dài dòng,nếu đã nói như vậy rồi mà còn hỏi nầy hỏi nọ thì hắn sẻ tìm người khác.
-“Đức Chủ tịch cứ yên tâm,Bình Minh công ty sẻ theo sự xếp đặt của cậu mà làm”…Là người thông tình đạt lý trong thương trường,Anh Minh hiểu có những bí mật không thể đào sâu thêm.
-“Ha ha..Tôi với Ngọc Huệ và Ngọc Thúy là bạn…Tổng Giám Đốc cứ gọi Chủ tịch nầy,chủ tịch nọ…thiệt là quá khách sáo rồi.” Thấy Anh Minh là người biết chuyện..Đức chìa cành ô liu…
-“Vậy…”Anh Minh mừng run…Người ta có khuynh hướng thấy người sang bắt quàng làm họ,lảo tuy muốn thân thiết nhận bà nhận con với hắn cũng không tìm ra lý do.
-“Ây da…Chủ tịch Đức đã coi mình là người một nhà rồi ông còn ngại cái gì..hi hi…Vậy là từ nay Chủ Tịch Đức,à không…em trai nên tới nhà anh chị chơi thường một chút mới được đó…Thiệt là đúng lúc,nhà đang sửa soạn món lẩu dê,ở lại ăn lẩu nha…Ngọc Huệ,sao ngồi đó vậy,mau lột thêm vải thiều đi…” Ánh mắt nhìn ‘em trai’…Tú Trinh cười thân thiết…Anh Minh cười giả lả,Ngọc Huệ ngượng chín người trước sự trơ trẻn của chị dâu…
-“Nếu vậy thì phải thưởng thức mới được…”Đức mĩm cười,những người hám lợi như Tú Trinh là những người không âm hiểm,không mưu mô rất dể đối phó.
Ngay lúc nầy có tiếng bước chân…Ngọc Thúy vừa đi đâu về,thấy Đức ngồi trong nhà,nàng sửng sốt.
-Là anh à?
-“Ừmm..là tôi…Khá lâu không gặp,vừa đi cặp kè với Tuấn Kiệt về à?” Đức mĩm cười trêu chọc.Chợt thấy Huệ nháy nháy mắt…Hắn khựng lại…Oải thiệt…Hai anh em Hào,Kiệt nầy đúng là con nhà họ Sở mà…Chơi con gái người ta đã rồi…xù.
-Không…Tôi vừa mới đi phỏng vấn xong…chắc không được.” Thúy thở dài thườn thượt…vẻ chán nản.
-“Đã nói với em rồi..Làm cho công ty nhà không tốt sao,nói là muốn xông pha thấy thế giới bên ngoài…” Anh Minh oán giận.
-“Đã nói với anh rồi…Làm bên ngoài mới biết khả năng của mình…Làm ở Công ty nhà cho dù làm dở cũng không ai dám nói gì mình.Bên ngoài thì khác” Thúy phân bua.
-“Cô thiệt nghỉ như vậy?” Đức chợt động tâm cơ…Mai Thanh Phương,Tuyết Hoa,Ngọc Thy nhận nhiệm vụ mới,như vậy nhân lực của huyện cần được bổ sung.
-“Anh có gì cho tôi làm?” Thúy sáng mắt lên.Nàng biết hắn có thể giúp nàng nhưng ngại mở miệng nhờ cậy,bây giờ hắn mở lời,vậy thì tốt quá.
-“Cái đó còn tùy khả năng của cô…phải làm từ dưới lên trên,không phải đùng một cái thì làm bà nội đâu à..” Đức Chủ tịch nói thẳng.
-“Anh là lảnh đạo..Anh nói sao thì sao đi…” Thúy mừng rở cam kết..Miển là không làm cho công ty nhà là được.Có như vậy mới có thể tiến bộ.
-Ngay cả chùi bồn cầu?
-“Anh…!” Thúy trợn mắt…tay nắm lại…làm thành nắm đấm…’hăm dọa’
-“Hi hi ha ha” Cả nhà Anh Minh bật cười ồ …Không khí vô cùng hài hòa,vui vẻ.Người làm dọn thức ăn lên…Hắn thật không hề biết khách sáo chút nào…Ăn uống như rồng như hổ,tha hồ càng quét…Húp rồn rột,ăn uống như heo…Nhưng Ngọc Huệ.Ngọc Thúy cãm thấy vô cùng gần gủi, thỉnh thoảng liếc trộm,hai má đỏ hây hây…Không biết đang nghỉ gì…
Đức hài lòng…Không phải hắn không tin Hào,Kiệt nhưng đây là nghệ thuật cân bằng…Hắn chìa cành ô liu cho Lý Anh Minh với mục đích là không thể chỉ trông cậy vào nhà họ Huỳnh .Tuy Tâm Đoan rất thuần khiết nhưng Hào,Kiệt thì chưa chắc.Để nhà của Ngọc Huệ vương lên,hai bên kiềm chế lẩn nhau là một cách hay.
… Ăn uống no say ,Đức đứng lên kiếu từ.Kiều Nga và Kiều Chinh sắp sanh…Nếu có thể ở gần bên khi cả hai ‘đi biển’ thì là chuyện tốt…
-“Ngọc Huệ,Ngọc Thúy…Hai em nghe đây..Sau nầy Chủ Tịch Đức nói cái gì…Hai em cứ làm theo là được…Chúng ta phải thành tâm thành ý cùng tiến lui với hắn..Hiểu chưa…” Cả nhà tiển đến cửa ,nhìn xe hắn chạy,Anh Minh cãm khái nói .
-“Ừm..Biết rồi..Anh hai…Vụ Công Ty Hồng Ngọc…Bây giờ mình phải làm gì…
-“Làm gì?Ngày mai em xuống Cao lảnh…Cứ theo ý hắn mà làm…Còn nửa,,Ngọc Thúy,nếu em xuống Cao Lảnh,em và Ngọc Huệ đừng liên lạc nhau,Ngọc Huệ,em làm như không quen biết Đức Chủ tịch..Hiểu chưa? Anh Minh dặn dò…
-“Có cần như vậy không?” Tú Trinh thấy ông xả quan trọng hóa sự việc.
-“Bà biết cái gì…. câm miệng thúi lại đi…Suýt chút nửa bị bà hại chết…” Anh Minh rống lên…Nhớ lại lúc hắn tới,mặt con mụ nầy đen như đít nồi,cũng may kịp thời ‘giác ngộ’ và Chủ Tịch Đức không để ý… nhưng cũng đủ làm Anh Minh hú hồn.
Thấy Anh Minh như là nổi điên…Tú Trinh miệng câm như hến tuy nhiên trong lòng không phục.

Cùng thời gian …Phi Trường Trà nóc…

Bốn người đàn ông ăn mặc rất thời thượng,hai tên trẻ tầm khoảng 25,hai tên còn lại thuộc loại sồn sồn ,tầm khoảng không quá 40 .Tất cả mặt mày rất bậm trợn,chỉ riêng cánh tay thôi,hình xâm dầy dặc.Đủ biết không phải thứ thường khiến mọi người e dè tránh xa…
-“Đại ca…hắc hắc…Nghe nói mấy em gái miền Tây Nam bộ.Em nào em nấy lồn thơm như múi mít…Mình không thể lảng phí đâu à…” Một trong hai gả trẻ tuổi cười dâm đãng,bô bô cái miệng nói.Hàm răng hắn vàng khè do hút nhiều thuốc lá…Nhìn tổng quát,trên người hắn toàn là hàng hiệu,vàng đeo đỏ tay nhưng rỏ ràng bản chất rất là quê mùa,đúng với câu mặc áo rồng cũng không giống thái tử.
-“Thằng Mến..Mầy nghe đây…Lần nầy vào Nam là có chuyện quan trọng phải làm…Mầy nứng cặc là chuyện của mầy nhưng đừng ảnh hưởng đến công tác…Nghe rỏ chưa?” Gả trung niên được gọi là ‘Đại ca’ không khách sáo mắng .
Bọn họ từ Hải Phòng bay vào Cần Thơ…Sau đó sẻ đến Đồng Tháp với sứ mạng đặc biệt của lảnh đạo giao cho…Gả nhất định không thể để xảy ra chuyện gì cho nên mặc dù nghe đàn em nói rất có lý,nhưng gả vẩn cố nhịn.Sau khi mọi chuyện hoàn thành,lúc đó chơi cũng không muộn.
-“Em biết mà đại ca..” Đang phấn khích..Bị mắng..Mến tiu nghỉu…
Ngay lúc nầy,một chiếc Toyota Fortuner trở tới,đậu lại…Hai mỷ nử bước xuống,dáng người thướt tha,vú đít nây nẩy..khiến cặc trong quần của bọn 4 người Hải Phòng giựt giựt…
-“Lên xe đi..” Hải Yến lạnh lùng nói…Hôm nay nàng và Lan Anh được lệnh đi đón bọn Hải Phòng… 4 người ,có hình của để nhận diện.
-“Tôi là Châu…Biệt hiệu Châu điên…Hai vị là…” Gả Đại ca bước tới..tự giới thiệu,gã không ngờ người đón gả và đồng bọn là hai mỷ nử..Trong lòng gả xao xuyến,quên hết những lời vừa giáo huấn đàn em…
-“Chúng tôi chỉ nhận mặt không nhận tên…4 người từ Hải Phòng đến Cao Lảnh làm việc cho Trưởng ban Đồng có phải không?Nếu phải thì lên xe..” Lan Anh lạnh lùng.
-“Ừm được…Tụi bây..lên xe.” Châu điên nghiêm mặt ra lệnh cho đàn em…Hắn nhận ra hai người nầy tuy là mỷ nử nhưng không phải thứ ‘hiền’..cả hai trên người đều có sát ý…Nghỉa là đã từng giết người…

Châu điên thấy vậy nhưng đàn em của gả thì không thấy như vậy…Trước mắt của ba gả đàn em thì đây là hai cái lồn thơm .Gái bên ngoài thì không động tới nhưng nếu là gái được phái tới để đón rước mình vậy thì có nghĩa là người cùng phe…Mà đã là người cùng phe thì ‘bốc hốt’ chút chút…cũng được chứ hả…Nhất là tên Mến…kiềm không được,gả đưa tay vổ đít Lan Anh…
-“Người đẹp.”Lời vừa dứt,tay chưa đụng được,mặt gả đã trắng bệt…Nhanh như chớp..Một họng súng chỉa ngay màng tang.
-“Cẩn thận tay chân…Nếu có lần tới…Mi vào nhà xác nằm…Hiểu chưa?”..’Click’ Tiếng lên đạn nghe khô khan rởn tóc gáy và giọng Lan Anh lạnh lùng…Hải Yến cũng rút súng ,hai tay hai cây chỉa về ba người còn lại,sẳn sàng nhả đạn nếu cần thiết…
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng…
-“Hiểu lầm thôi..Là hiểu lầm thôi…Mến phát rét.Gả giả lả.
‘Chát’..-“Đụ mẹ mày..Tao đã nói với mày..Mầy vẩn không nghe” Châu điên tát thằng đàn em..Tiếng tát nghe vang dội…
-“Lên xe”..Lan Anh một lần nửa..lạnh lùng…
Bốn người Hải Phòng lên xe…Chiếc Toyota Fortuner chạy về hướng QL 91 tiến về Cao Lảnh.Xe vừa khuất vành đai sân bay,cách đó không xa Thanh Phượng và Phương Trang của cục C03 xuất hiện…Cả hai ẩn mình trong một góc, vừa rồi với bộ phận thu phóng trên Iphone của mình, Phương Trang đã chụp không ít hình ảnh của bộ 4 Hải Phòng.
-“Xem ra Hải Yến và Lan Anh vẩn còn nóng tánh…” Thanh Phượng mĩm cười.
-“Nếu là em…Em bắn nó bể gáo.Lan Anh như vậy là hiền lắm rồi” Phương Trang bỉu môi.
-“Hi hi..Chưa chắc đâu…Cái đó còn tùy là ai..Có phải không?”Thanh Phượng hóm hỉnh trêu chọc.
-“Thôi,mình về” Phương Trang phớt lờ,nét mặt thoáng hồng,né tránh ánh mắt soi mói của Thanh Phượng.
-Hi hi..Đừng chối mà..Chị thấy hình như em thích hắn.
-“Hắn?Hắn nào?Chị nói bậy bạ gì đây…” Phương Trang làm bộ sửng sốt…
-Hi hi..Còn vờ vịt nửa à?Hôm em và hắn đấu nhau.Chị thấy hắn hôn lên má em…
-“Tên khỉ đó hả…Lần tới em sẻ cho hắn biết tay” Phương Trang ‘phẩn hận’…
-Hi hi…Có thiệt mới nói nha…Thôi không đùa nửa..Thủ trưởng nói chụp xong rồi thì gởi cho hắn..Nhắn nhủ hắn đề phòng…
-“Ừm..” Sực nhớ nhiệm vụ,Phương Trang chọn những hình rỏ ràng nhất,bấm gởi đi với những dòng chú thích…

Đêm hôm qua tuy là mệt nhọc nhưng rất vui vẻ,rúc cục nửa đêm Kiều Chinh sanh được một bé trai nặng 3 kí mốt.Đến gần sáng Kiều Nga sanh một bé gái nặng 2 kí 9…Tất cả mẹ tròn con vuông…Tất cả đều vui mừng.Tuy bận rộn cả đêm nhưng sáng nay hắn vẩn trở xuống Cao Lảnh,có rất nhiều chuyện đang chờ hắn làm.Hơn nửa ,suốt đoạn đường 2 tiếng đồng hồ,Thục Linh lái xem Ngọc Như ngồi bên cạnh,phía trước.Phía sau,trên chiếc giường đặc biệt hắn ngủ khì…Thục Linh lái đến Biệt thự của Mỷ Chi,bửa ăn sáng đầy dinh dưởng đã được nàng chuẩn bị đầy đủ.Ăn uống xong,hắn thay đồ,rửa mặt rồi đi làm,tinh thần phấn chấn…yêu đời tự lái xe đi đến Ủy ban huyện.Cả hai Thục Linh,Ngọc Như đều phản đối nhưng hắn nói đêm qua cả hai cũng thức suốt đêm mà,hai mắt thâm quầng hết rồi,như vậy sẻ rất mau già trước tuổi cho nên cần ngủ bù…Cả hai nghe hắn hù ‘già trước tuổi’ trong lòng liền sợ hải..Bởi vậy ngoan ngoản ở lại Biệt thự nghỉ ngơi…Mỷ Chi và song Hà hôm nay ngược về Cần Thơ để thăm song Hà và hai em bé.Tối mới trở lại.
“Chủ tịch Đức.Chào buổi sáng…
-“Đức Chủ Tịch …Buổi sáng tốt lành
-“Ha ha..Chào Chào Buổi sáng…

Từ cửa chánh đi đến thang lầu chỉ vài chục thước thôi,rồi lên lầu hai la văn phòng của Chủ tịch huyện.Hắn phải gật đầu và nói câu ‘Chào Chào Buổi sáng’ đến mấy chục lần.Khiến hắn phát sợ…Nhưng biết làm sao hơn..Chẳng lẻ cấm người ta chào mình?Bây giờ Chủ tịch Đức ở Đồng Tháp tiếng tăm vang dội.Nhìn hắn rất hòa nhả bình dân nhưng chớ có mà vuốt râu cọp.Thái Hửu Cơ, Nguyển Thông không phải là tấm gương sáng cho mọi người coi đó sao?

Cùng với sự sụp đổ của Nguyển Thông và Thái Hửu Cơ,Trong huyện Lấp Vò,một mạch nước ngầm đang chuyển động.Hai vị trí Phó Chủ tịch huyện và Chánh văn phòng thì không dám nghỉ tới nhưng vị trí Trưởng Phòng của Mai Thanh Phương,Phó Chánh văn phòng của Tuyết Hoa thì sao?Cần có người chứ?Còn có vị trí thư của Chủ tịch huyên nửa,Thi Chánh văn Phòng không thể kiêm nhiệm đâu à…Mệt chết đó.
Vì vậy có người có con gái coi được ,hoặc có vợ mặn mòi một chút thì tìm cách chạy chọt để có được một trong những vị trí này.Có gì mất mát đâu à…Chỉ cần Chủ tịch huyện vừa mắt ,đụ một cái thì hay quá…Gà chó trong nhà cũng thành tiên huống chi là con người.
-“Cà phê của anh..” Hắn vừa vào trong văn phòng ngồi chưa được 5 phút thì Thi đem ly cà phê vào để trên bàn.Mùi cà phê chồn thơm ngát xen lẩn mùi hương trên người nàng làm hắn đê mê.
-“Cám ơn…Ừm..Hôm nay anh Đương xuống đây làm việc.Chị biết không?” Cầm tách cà phê hớp môt ngụm ,cãm thấy tinh thần sảng khoái..Đức chợt nhớ phái đoàn của Đức Lập hôm nay sẻ tới Hồng Ngọc thực hiện bước đầu của kế hoạch,trong đó có Đương,ông xả của Thi.

-“Ừm..Biết rồi..” Thi thầm giận trong bụng..Nàng ‘ngậm’ cái đó của hắn trong miệng rồi…Đừng nhắc Đương có được không…Mặc cãm tội lổi làm Thi cãm thấy không thoải mái.
Đức nào biết vậy,thường thôi mà,hắn quen rồi nên không để ý…hắn đang trầm ngâm suy nghỉ về vấn đề nhân sự.Không biết chọn ai làm Thư ký cho mình..Thi không thể đãm niệm cả hai chức vụ được,quá nhiều áp lực.Chức Phó chánh văn phòng của Hoa và chức vụ Trưởng Phòng của Mai Thanh Phương..Aiz..Thiệt là nhức đầu.

-“Chị nghỉ sao nếu tôi chọn Ngọc Thơ làm thư ký?” Đức đột nhiên hỏi..Hắn nghỉ Ngọc Thơ có trình độ đại học,là nhân tuyển tốt,tuy chưa có kinh nghiệm nhưng có Thi kế bên sẻ từ từ huấn luyện.Hai người là chị em mà.Còn về Lan Chi đã từng là viên chức ở Cần Thơ,hắn sẻ thăng nàng làm Phó Chánh văn Phòng,vị trí của Hoa bô trống…Như vậy thôi,những chuyện khác hắn không để ý tới…Làm người không thể quá tham.Phải để cho Mai Văn Trường có đất ‘dụng vỏ’.
-“Không..không biết..Anh hỏi thẳng nó á..” Thi ngượng ngùng..Nàng nghỉ rằng hắn vì nàng mà đặc biệt chiếu cố Thơ…Chuyện nàng một sớm một chiều trở thành cánh tay phải của Chủ tịch Đức quyền lực đã truyền khắp xả,khách tới nhà chúc mừng nườm nượp,má Thi cười không khép miệng,rơm rớm nước mắt, mấy năm nay bị chèn ép thật là tủi nhục.hôm nay thì tốt rồi,đúng là hết cơn Bỉ cực đến hồi thái lai.Ây da…Bà thầm nghỉ…’Con Thi làm Chánh văn phòng,vậy nói Chủ tịch Đức để con Thơ làm thư ký..Biết đâu lửa gần rơm có ngày bùng cháy lên thì tốt quá…’ Bà đem nói với Thi chuyện nầy..hy vọng nàng ‘nói’ với Chủ Tịch Đức một tiếng…

Ba nàng lắc đầu cản thì bị bà xả quát một tiếng…Ông liền im re,thật ra ông nghỉ bà xả nói rất có lý nhưng ra miệng ‘tán đồng’ thì coi không được.Làm bộ lắc đầu thì bị mắng..Aiz..
Dỉ nhiên là Thi lắc đầu nguầy nguậy…Nàng làm sao dám mở miệng chứ..Nàng sợ hắn nói nàng vòi vỉnh nầy nọ thì không tốt..Ai dè chính hắn mở miệng..Nhưng nàng cũng ngượng ngùng…Vì vậy nói hắn hỏi thẳng em gái …Nàng ‘không biết’..mặc dù nàng biết em gái mình rất có cãm tình với hắn..Thơ làm Thư Ký cho hắn..lửa bùng cháy là cái chắc rồi…
-Ừm..được..nà,gọi Ngọc Thơ,Lan Chi…Mời Phó Chủ Tịch Phương đến văn phòng tôi một chuyến.
-“Được..Tôi đi ngay” Thi quay lưng bước ra ngoài…Trong lòng có chút hụt hẳng.Sáng nay nàng tốn công trang điểm vậy mà hắn tỉnh bơ,không khen một tiếng..’Đúng à đui mà’…Thi Thầm mắng.
Đức Chủ tịch không phải đui,chỉ tại trong đầu hắn đang có nhiều chuyện suy nghỉ,chuyện hắn bận tâm nhất là chuyện của Trương Tấn Dủng..Về lý về tình,Phương Linh là người của hắn,dỉ nhiên phải giúp một tay để làm sáng tỏ vấn đề rồi…Có liên quan đến ‘nhạc phụ’ Trương Hạo Nam đại nhân mà…Ây da..trưa nay nhạc mẩu đã nói rồi.Bí Thư Lệ.Chủ Tịch Diểm đã đến Biệt Thự của nhạc mẩu…Hắc hắc hắc…Ụa..Tối nay có hẹn với Phương Linh…Không sao…Sẳn Tú Nhi,Thụy Vủ,Yến,Tuyết tất cả đều ở đây.Cùng nhau đi ăn uống vui chơi một bửa..
Nhưng sáng nay,sau khi giải quyết vấn đề nhân sự,hắn muốn đi gặp Oanh Oanh.Vợ củ của Thái Kiêm Cơ…Oanh Oanh và Thúy Liểu kia đã từng là chị em bạn dâu…Có lẻ biết ít nhiều.
‘Cộc cộc cộc’..Có tiếng gỏ ..Thi mở cửa..Phía sau lưng là Ngọc Thơ,Lan Chi và Phó CHủ Tịch huyện Mai Phương..Cả ba cùng tới một lúc…
-“Ha ha..Vào đi…” Đức Chủ tịch thật không bài bản chút nào.Nói về thân phận,không nên tiếp Phó Chủ tịch huyện và hai viên chức cùng một lúc nhưng hắn cóc cần..Phó Chủ tịch huyện cũng là người..nhân viên cũng là người…Mà đã là người thì ai cũng bình đẳng.Mai Thanh Phương không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt nầy..NgọcThơ và Lan Chi trái lại có chút khép nép… Đang làm việc.không hiểu tại sao hắn kêu mình tới..Phải chăng có gì không ổn?
-“Ha ha..Là như vầy.Các chị củng biết rồi..Trong huyện có chút biến đổi về nhân sự..Ừm..Ngọc Thơ…Chị làm Thư ký cho tôi nha.
-“Tôi?”..Thơ cãm thấy đây là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời nàng…Không ngờ cuộc đời nàng có những bức ngoặt lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
-Sao hả?Thiếu lòng tin?
-Không phải…
-“Vậy thì được rồi…Chánh Văn Phòng Thi…Giao cho chị hướng dẩn ..người nầy…Còn nửa…Vủ Lan Chi,từ nay chi là Phó Chánh văn phòng.Cho một tuần thử việc..Nếu thấy không được thì về vị trí củ..” Đức Chủ tịch bá đạo ra mệnh lệnh..Đây là thăng chức,là chuyện tốt nhưng hắn cứ áp đặt.Không cho đối phương ừ hử…Nhưng mà Ngọc Thi và Lan Chi không một lời oán trách hay ủy khuất,trái lại trong lòng rất cãm động.Tên nầy cho người ta lên chức mà cứ như là ‘khổ sai lưu đài ‘ vậy…Lan Chi chợt nhớ khi còn là giáo viên hợp đồng,tên Hiệu Trưởng muốn nàng ngủ với hắn để giúp nàng trở thành giáo viên biên chế.Aiz…Cũng may nàng không chịu.

Bây giờ thoáng một cái…Mình có thể trở thành Phó Chánh văn Phòng…Lan Chi nghỉ cũng không dám nghỉ.Cũng như Ngọc Thơ,cả hai sửng người ra…
-“Được rồi…Về làm việc đi…Bắt đầu ngày mai nhận việc mới”…Đức Chủ tịch mĩm cười..Hắn hiểu cá tánh của Ngọc Thơ và Lan Chi.Rụt rè,nhút nhát vì vậy cứ ‘ra lệnh’ là được.
-“Vậy..Xin phép…” Một miếng bánh ngọt bổng nhiên rơi trúng đầu.Chi .Thơ hạnh phúc ngất trời còn muốn nói gì hơn chứ…Cả hai đứng lên…Chủ tịch Đức còn phải nói chuyện với Phó Chủ tịch Phương.
-“Hi hi..Cách làm việc của anh thiệt bá đạo…nhưng tôi nghỉ ai cũng thích..” Thi và Thơ,Chi ra ngoài…Thanh Phương buột miệng nói.
-Không phải lúc nào tôi cũng như vậy đâu nhưng hôm nay không có thì giờ để cù cưa…Không nói nhiều nửa…Cô có đề nghị gì cho nhân tuyển thay thế cô ở vị trí Trưởng Phòng?
-“Anh nghỉ sao nếu tôi dề nghị Mai Quốc Dủng?” Mai Thanh Phương rào đón,Mai quốc Dủng gọi nàng bằng ‘Cô’..hắn là người con của người anh em chú Bác,Mai Quốc Dủng là người có khả năng,lại là người cùng họ.nâng đở bà con là chuyện nên làm…
-“Được…Vậy thì Mai Quốc Dủng…” Đức gật đầu, không hỏi thêm nhiều..
-“Anh..anh tin tôi như vậy?” Thanh Phương sửng sốt.
-Cô có gì gạt tôi sao?
-Không..không có…
-Vậy thì được rồi..Tôi sẻ đề nghỉ lên huyện ủy và Thành ủy…Kết quả ra sao thì tôi không nắm chắc..Đừng kỳ vọng quá nhiều…
-“Hi hi..Dỉ nhiên rồi…”Cũng là câu đó…Thanh Phương dỉ nhiên là hiểu…Hắn đề nghị lên trên,kết quả sẻ là 50-50 nhưng để có kết quả 100%…Anh phải thao tác một chút mới được,quà cáp phong bì là phải có đấy…Cán bộ cho dù ở vị trí nào cũng cần phải ăn cơm và có nhu cầu mà…
-“Thôi được..Tôi có việc phải làm…Ừm ..Việc xây nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm siêu thị..Không được chểnh mảng.”Đức dặn dò..
-“Biết rồi lảnh đạo..Yên chí đi..” Thanh Phương lườm…
-“Hi hi..Còn nửa…Cô có ‘unfinished job’ đó nha…Đừng quên đó…” Hắn ởm ờ nhắc lại lần trước trong khi nàng đang ‘ngậm’ và hắn đang ‘phê’ thì ông xả nàng tới…Thiệt là mất hứng mà.
-“ Đi đâu gấp vậy…Bây giờ cũng được mà..”Thanh Phương ởm ờ…Không đợi hắn ừ hử,nàng ngỗi xuống kéo phẹc mơ tuya quần hắn…Phương quyết định rồi..Nàng nhất quyết đeo hắn…
-‘Phải ha..ha ha..Không gấp..Có thời giờ mà…”Liền ngay sau đó..’tiểu huynh đệ’ của hắn được chăm sóc đặc biệt khi đi lạc vào vùng không gian ẩm ướt…

Cùng thời gian này,tại Công ty Hồng Ngọc ,ngoài Yến Tuyết,hôm nay còn có thêm 6 người…Một phái đoàn 9 người,7 mỷ nử,hai đàn ông trung niên tinh thần tráng kiện,nếu ai gặp khó mà nhận ra đây là người hát dạo và người bán vé số dạo của ngày nào…Đương ,Thông.

Phó Loan là nử tướng giỏi,nhìn ra cả hai là nhân tài nên đặc biệt trọng dụng cấc nhắc hai người làm cố vấn trong công ty,dù sao các mỷ nử của hắn tuy thông minh nhưng tuổi đời còn non,chưa kinh nghiệm nhiều.Một mình Loan thì lo không nổi nên cần thêm người bên cạnh để phụ giúp.Hôm nay xuống Cao Lảnh ,ngoài việc bày ra ‘nghi trận’.Loan còn phải đánh giá công trình của nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm siêu thị…Đương.Thông được coi như là thổ địa xứ nầy,cái nhìn của hai người rất quan trọng vì vậy được dịp ‘áo gấm về quê.’
Vừa hơn 9 giờ,đoàn xe của Đức Lập công ty do tài xế lái bừng bừng khí thế tiến vào khuông viên của Hồng Ngọc công ty,ngừng trước cửa văn phòng,Phó Loan,Hồng Phượng,Tú Nhi,Thụy Vủ,Thúy Ái.Yên Tuyết lần lượt bước xuống từ 3 chiếc Mercedes sau cùng là chiếc Audi dành cho hai cố vấn Đương.Thông…

Hắn đã dặn dò càng phô trương càng tốt cho nên Phó Loan làm rất xôm trò,đem hầu hết lực lượng xuống Cao Lảnh,Tiếc là Nhàn tổng và Giám đốc Tâm không khỏe,Nhung thì vừa mới sanh con…Nếu không thì phái đoàn sẻ hoành tráng hơn nhiều.
-“Các vị..hoan nghênh đến Hồng Ngọc Công ty tham quan..Xin mời..” Tổng Giám đốc Hồng Ngọc đi trước,Vệ Lan bên trái,Lam Điền bên phải ra tận cửa đón tiếp.Phía sau có thêm vài người trong ban quản trị của Công ty…Thu Lan cùng vài nử nhân viên lăng xăng chuẩn bị trà nước tiếp đãi,ánh mắt không ngừng quan sát,tai nghe ngóng nhất định không thể bỏ sót chi tiết nào để báo cáo.
Tuy đã gặp nhau một lần khi Hồng Ngọc đến Đức Lập nhưng hai bên cũng theo nghi thức bắt tay một lần nửa giới thiệu nhau.Hơn nửa Đức Lập có thêm hai vị cố vấn ,lúc bắt tay Lâm Trí Thông,Hồng Ngọc ngờ ngợ…hình như đã có gặp qua người nầy.
-“Lúc trước tôi làm việc ở Sở Xây dựng Đồng Tháp..” Lâm Trí Thông mĩm cười…Cãm khái cho tao ngộ của mình.Lúc trước tuy không phải lổi của người phụ nử nầy nhưng chính vì nàng mà Thông sa cơ đi làm người bán vé số ấy năm trời…Nói oán thì không đúng..Aiz.
-“Tôi có chút ấn tượng…” Hồng Ngọc mĩm cười…
-“Các vị..Xin mời vào trong dùng trà…Sau đó sẻ tham quan công ty..” Vệ Lan đưa tay mời mọi người vào trong phòng họp…Tuy khách đã tỏ tường trước khi đến nhưng Lam Điền vẩn giới thiệu chương trình.Hồng Ngọc là công ty mẹ,có ba công ty phụ thuộc là Đống Đa.Thắng Lợi và Trường Sơn…Cả hai bên đều hiểu nhau,chung quanh nhiều tai mắt…Đã đóng kịch thì phải đóng cho giỏi…Bên ngoài người không phận sự thì không được vào phòng họp ‘ngoại trừ’ Thu Lan lo việc trà nước…
-“Mấy ngày nay hai vị Giám đốc của chúng tôi đã làm việc nhiều..Hôm nay chúng tôi xuống đây để đánh giá toàn bộ…”Phó Loan ám chỉ công việc Yến,Tuyết làm mấy ngày qua và đồng thời theo nghi thức nói sơ về mục đích của cuộc viếng thăm.
-“Nên như vậy mà..Các vị cứ từ từ tham quan…Thực lực của Công ty chúng tôi ở Đồng Tháp nầy có thể nói là số ‘1’..Chỉ tiếc là gần đây có một số việc không được như ý ,hơn nửa tôi cũng sắp di dân sang Úc cho nên mói có ý định chuyển nhượng Công ty …” Hồng Ngọc đáp lời ra vẻ nuối tiếc khi phải bán công ty…
Đang lăng xăng phục vụ trà nước…Thu Lan trong lòng khinh bỉ thầm mắng.’mi bán được sao?Chờ bán được mới nói đi’.Thu Lan nhìn các nử nhân viên đang phụ việc lo trà nước với mình ..thầm dắc ý không biết mai nầy mình là Giám đốc của Phòng nhân sự..Họ sẻ nghỉ gì ha?

Cũng trong giờ phút nầy tại căn biệt thự ngoài ngoại ô huyện Mỷ Thọ của Trưởng ban Đồng cũng đang có khách từ Hải Phòng vào.Đồng đặc biệt coi trọng,đây là trợ thủ của lảnh đạo phái đến trợ giúp cho chuyến hàng lớn lần nầy bởi vậy lảo rất ưu ái đón tiếp .Để cho xôm trò một chút,dỉ nhiên là có mặt của Chánh văn phòng Diệp rồi…Có điều là lảo có chút khó xử…Hai tên trẻ trong 4 người nầy hình như có hứng thú với Diệp…Chúng muốn lái ‘máy bay’
Nói nào ngay,nói về ‘máy bay’..Diệp Chánh văn phòng tuy có hơi đẩy đà một chút nhưng nhìn tổng quát rất không tệ.Mến ở Sân bay Trà nóc vô cùng mất hứng với Hải Yến và Lan Anh.Chuyện nầy Đồng cũng biết được nhưng đây là ngoài ý muốn..Ngay cả lảo còn không ‘xơi’ được mà thì có lý nào hai thằng Hải Phòng tụi bây rớ được chứ…Nhưng Diệp thì khác..Đồng không muốn mất lòng đám người nầy hơn nửa Diệp cũng thuộc loại dâm hết biết..Thôi thì…
-“Ha ha..các vị ngồi chơi…Tôi có chuyện cần bàn với chị Diệp”…Đồng nhìn Diệp .ý nói bà vào trong phòng sách có việc thương lượng…
-“Ha ha..Trưởng ban Đồng..Ông cứ tự nhiên..” Châu điên hiểu ý..Hắn không có hứng thú với Chánh văn phòng Diệp nhưng biết cái gu của hai thằng đàn em…Thôi thì cứ để Trưởng ban Đồng giàn xếp,vào tới đây rồi chẳng lẻ bắt chúng nhịn hoài…Mình và thằng Hội chắc cũng phải nói với Trưởng ban Đồng kiếm vài em nhí chơi cho đã cặc.Lẻ nào cứ ru rú ở đây?Nếu có lồn thì có thể thương lượng.
-Nà…Trưởng ban Đồng biết ý hai đứa bây…Từ nay không cần lo hiểu chưa..?Không được xách cặc chạy bậy”Nhìn Trưởng ban Đồng và Diệp vào trong ‘thương lượng’…Châu điên giáo huấn đàn em…
-“Hiểu rồi đại ca..yên chí đi..” Mến,Tem…Hai gả trẻ phấn khích,cam kết…
-“Đại ca…Hai con đượi kia…” Hội,gả sồn sồn còn lại ánh mắt lóe lên tức giận khi nhớ lại chuyện xả ra ở sân bay Trà Nóc…
-“Mầy không thấy sao?Trưởng ban Đồng rất nể mặt hai con đỉ nầy…Nhưng không có nghỉa là tao nhịn tụi nó…Khi làm xong chuyện…Tụi mình đụ tét lồn chúng …”Anh mắt Châu điên lóe lên..đầy âm hiểm.

-“Chuyện gì vậy” Diêp theo Đồng vào phòng sách lảo..Bà không nghỉ đang tiếp khách mà lảo lại nứng cặc..muốn vào đây kêu mình ‘thổi’ một cái?
-Hi hi..Không biết bà có biết không..Hai tên trẻ kia rất có hứng thú với bà.
-“Ông nói bậy bạ gì đây?” Diệp màu mè…Bà làm sao không biết được chứ..Từ lúc gặp mặt,hai tên trẻ kia cứ hao háo nhìn bà khiến Diệp âm thầm hảnh diện không ngờ mình vẩn còn hấp dẩn..Hèn chi người ta nói đàn ông trai trẻ thích đàn bà sốn sồn…Ờ đúng rồi,hèn chi thằng Chánh ngày càng lậm,ngày nào nửa đêm cũng muốn chơi bà một cái mới ngủ được…
-“Hắc hắc..Có lợi cho bà đó..Hai thằng nầy tuổi trẻ sung sức…”Đồng cười dâm đãng nói.
-“Ông nói vậy mà nói được..” Diệp lườm…Vừa nghe hai tên trẻ muốn mình,máu dâm của bà bừng bừng nổi lên…
-“Quyết định như vậy đi ha….Bà yên chí đi..Công trạng của bà tôi sẻ không quên”…Nhìn bộ dáng của Diệp,biết bà không có một chút phản đối..Đồng hứa hẹn…
-“Hả?Bây giờ?” Diệp sửng sốt…Thiệt là ngại mà…hai thằng trẻ kia bà một chọi hai cũng không sao nhưng không phải lảo già nầy muốn ngồi ‘coi’ đó chứ…Không được đâu à…Thiệt là xấu hổ.
-He he…Đừng có nghỉ như vậy…Tui không coi đâu…Nếu muốn thì coi một mình…Nà..bà ở lại đây…Tui ra ngoài.
-“Đồ quỷ…” Diệp mắng…Trong lòng mong đợi…
Đồng trở ra phòng khách..Mặt Diệp đỏ như người say rượu khi nghỉ tới lần đầu bà sắp chơi trò ‘song long hí phụng’ với hai tên kia.
-“Sao rồi Trưởng Ban Đồng..hai đứa em tui đang nóng lòng…” Thấy Đồng trở ra một mình,Châu điên đoán chuyện OK rồi nhưng vẩn vờ vịt hỏi…
-“Ha ha..Mình ra sau vườn làm vài ly đi ha…Tui có căn dặn người làm vài món ngon…Hai người chắc không thích làm vài ly bây giờ chứ hả?”Mĩm cười…Đồng nhìn hai tên trẻ …nói..Nói như vậy mà còn không hiểu thì thiệt là đầu bò…
-“Ha ha…lát nửa cũng được mà…Đang có chút không khỏe trong người…”Mến phấn khích…giờ nầy gả chỉ muốn đụ…Rượu khi nào uống cũng được mà…
-“Vậy…mình ra ngoài trước..” Trưởng ban Đồng…Ông thật là chu toàn…hiếu khách…Châu điên nói lấy lòng…
-Ha ha..Đừng khách sáo…là người một nhà mà…
-Ha ha..Vậy thì phải…
Ba người bước ra ngoài..Đi ra phía sau vườn có cây to bóng mát..Nơi đó một bàn tiệc đã được dọn sẳn…Hai gả Mến,Tem thì đi vàp phòng trong…Nơi đó Diệp đang hồi họp…Bà cũng đang vô cùng kích thích…Hai thằng trẻ quần mình cùng một lúc…Việc nầy bà chưa thử bao giờ.Diệp cãm thấy đòi hỏi tình dục của mình ngày càng tăng,thằng Chánh mổi đêm đều có chơi bà..Nhưng sao bà cứ nứng hoài…
-“He he…Dì Diệp..Dì thiệt là đẹp.” Biết Diệp chịu cho hai thằng mình chơi,Mến không khách sáo,màu mè,dông dài,chỉ nói nịnh 1 câu,bước tới gần,không chút do dự đưa tay bóp vú…Tem cũng không vừa,hai thằng,mổi thằng một bên.
-“Mèn ơi..đẹp cái gì…Tui già rồi..Vậy mà hai cậu cũng hứng thú…Ây…Hi hi…Đừng gấp mà..đi tắm trước nha…”Diệp lăng lơ.liếc nhìn đủng quần của hai tên trẻ…Một cục..Khá bự a…Hình như là to hơn thằng Chánh nhà mình..Diệp âm thầm so sánh…không biết có dai không…Nếu không dai thì thật là mất hứng a…
-“hắn hắc..Muốn tắm thì cũng phải cởi quần áo ra chứ…”Mến,Tem cười dâm đãng,một thằng thò tay vào mò lồn,thằng kia tuột hẳn cái quần Diệp ra ngoài,hai mắt hao háo nhìn,rồi giật phăng cái áo,cái xú chen..Người Diệp trần truồng như nhọng…Đây là cái bà muốn.Phải như vậy mới làm bà hứng thú…
-“Nhìn đã chưa?Quên nửa…hai cậu mấy tuổi rồi,con út tôi lớn hơn hai cậu …tui đáng mẹ hai cậu a…” Giọng Diệp vô cùng đỉ thỏa Mổi đêm đè Diệp ra chơi,Chánh thường hay bắt mẹ mình nói những câu dâm loạn như vầy hắn mới thấy sướng cho nên Diệp quen miệng…Ai dè trúng sở thích của hai tên biến thái nầy…
-“Như vậy mới đã…nà ..má bú con đi…” Tem thở hổn hển…chỉa cặc ngay miệng .Diệp không ngần ngại há miệng..nhiệt tình bú mút…
-“Chõng khu đi..để con bú má..” Chỉ nghe vậy thôi,Diệp hứng chí…Nhổm người,chỏng khu dang hai chân…Mến cũng chịu hết nổi…Ngồi xà xuống.miệng liếm bú đít bà…hay tay thò tới trước thô bạo bóp vú
-“Ahhh” …Lần đầu có người bú đít mình…Diệp rú lên…Phia dưới dâm thủy tuôn xối xả..Miệng bà ngậm sâu vào…Đầu gục gặt như gà mổ thóc…

4.1
7
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận