Phần 57
Tân Chủ Tịch huyện Huy hôm nay mặt mày rạng rỡ, bộ đồ vía hàng hiệu đắt tiền mặc trên người thật bắt mắt… đang đứng trước cửa nhà hàng đón khách… Bây giờ là 6 giờ… khách đã bắt đầu tới nườm nượp rồi… bên trong, ban nhạc sống đang lăng xăng chuẩn bị. Quan chức các phòng, các ban cấp thành phố, nhất là huyện Phụng hiệp, xả đều có mặt đầy đủ, Huy còn trẻ, được bổ nhiệm làm Chủ tịch huyện… tiền đồ vô lượng… biết đâu sau này sẽ tiếp tục lên đỉnh cao? Bây giờ không “tỏ lòng” thì chờ khi nào? Hơn nửa, thường nói quan mới lên nhiệm hay “chém” thị uy… ai cũng muốn người bị “chém” không phải là mình… Vì vậy đám cán bộ huyện Phụng hiệp cũng hiện diện không ít… Không cần thiệp mời, cũng đến dự… không cần ngồi dự tiệc, muốn ngồi cũng chưa đủ tư cách, chỉ cần để lại tên tuổi cùng quà hiếu kính là đủ rồi… nhiều người Tân Chủ tịch không biết anh có đến hay không thì không sao cả nhưng chỉ cần Tân Chủ tịch biết rằng anh không tới… đời anh sẽ khốn đốn là cái chắc rồi…

Trong đám quan chức của huyện Phụng hiệp, người ta còn thấy Bí Thư huyện Trần Phú Hửu, Chánh văn phòng Huyện ủy Cao Tuyết Lệ, và Chánh văn Phòng Ủy Ban Huyện Lý Nhả Thy… Ba người ngồi cùng bàn, vẻ mặt tươi cười hớn hở nhưng trong lòng thì mỗi người một tâm trạng lo lắng.

Bí Thư Hửu của huyện Phụng Hiệp “đăng cơ” chưa được 2 năm, từng là người của cựu Bí Thư thành phố đã về hưu… hiện nay Hửu đang tìm cách ôm đùi Bí thư Hải… chưa có kết quả gì lại phải tìm cách làm vừa lòng Tân Chủ tịch Vân thượng nhiệm… 1 trong hai người này “bất mản” cũng có thể để Hửu vào tình thế khó khăn vì vậy Hửu tâm trạng bất an… hôm nay đến đây trước là muốn chứng tỏ huyện ủy ủng hộ Tân Chủ tịch Huyện Huy, đây là hình thức lễ tiết không thể thiếu được, nhưng mục đích chính là đem Chánh văn phòng Huyện ủy Cao Tuyết Lệ “trình diện” Bí thư Hải… hy vọng Bí Thư Hải “vừa mắt” Cao Tuyết Lệ thì không còn gì bằng… phần còn lại Cao tuyết Lệ sẻ biết “làm sao”. Hửu tin tưởng “tài nghệ”của Chánh văn phòng Huyện ủy… không chê được, hơn nửa Cao Tuyết Lệ còn là một mỹ phụ… Bí thư Hải “lãnh đạm” được là chuyện lạ trừ khi là liệt dương…

Về phần Tân Chủ tịch Vân… Chủ tịch Vân là phụ nữ, phong bì hiếu kính đầu tiên phải dầy cộm là điều phải làm… cái này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng may huyện Phụng hiệp là huyện giàu có…

Chánh văn phòng Ủy ban huyện Lý Nhả Thy hôm nay cũng tỉ mỉ trao chuốc sắc đẹp của mình… hy vọng Tân Chủ tịch huyện “vừa mắt” thì vị trí Chánh văn phòng của nàng mới có thể bảo toàn… Vì vậy sau khi chào hỏi, thân thiết trò chuyện vài câu, sau đó không ngừng liếc mắt nhìn tân Chủ tịch Huy mỉm cười ủy mị tống tình khiến cặc trong quần của Chủ tịch Huy cũng đang muốn nổi dậy.

Nhả Thy thấy tân Chủ tịch Huy thỉnh thoảng nhìn về phía mình ngây ngô cười, lòng nàng đại hỉ, kinh nghiệm cho nàng biết 80 phần trăm cá đã cắn mồi, nàng chỉ cần có dịp “thao tác” là xong nên nét mặt tươi lên thêm nhiều, ngực ưởn ra khiến lắm gã dâm dê thầm nuốt nước bọt.

Một nhà ba người của Phó trưởng ban tuyên giáo Tố My dĩ nhiên cũng đã có mặt trong đám họ hàng rồi… Đồng Giao trầm tỉnh, Thụy Vũ thì kích động… tối qua mở karaoke dợt đi dợt lại mấy bài “ruột” để hôm nay lên “thể hiện” tài ca hát một chút… hai mắt Thụy Vũ sáng ngời nhìn giàn nhạc cùng ban nhạc đang thử dụng cụ… Anh Huy hôm nay chơi nổi… mướn giàn nhạc “sịn” của đài truyền hình, nhìn hệ thống âm thanh cũng đủ biết rồi, hai chị em “háo hức”… Cả hai đều đam mê ca hát. Giàn Karaoke ở nhà, mỗi cuối tuần, hết em tới chị hoặc hết chị tới em, thay phiên “nấu cháo” khiến cái máy nóng lên thiếu điều muốn “bốc khói”…

Thế đấy… nên lâu ngày chầy tháng hai chị em hát cũng rất được… có giọng, có hơi… gần như ca sĩ chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng, trong các buổi văn nghệ ở Đoàn thanh niên, hai chị em được mời ca với giàn nhạc sống, được đám bạn suýt xoa khen nức nở, khiến cả hai chị em khoái chí… từ đó nếu có giàn nhạc sống là không bỏ qua…

Vì vậy hôm nay hai chị em “nể mặt” anh họ lên chức… quyết định hát “vài bài”.

Những người có “máu mặt” ở Phòng hậu cần của ủy ban cũng đến đông đủ lắm rồi… Ngân, Quyên, Liên, Tân Cục trưởng Ngọc, Phó Bí thư Việt cũng đã có mặt… tuy là người mới nhưng Chi cũng được mời đến… giởn sao? Ai cũng biết Chi là người của Đức… không coi trọng nàng ta là không coi trọng Đức… trừ khi đầu óc có vấn đề.

– Sao chưa thấy vậy? Hắn sẽ tới chứ? Chú của Huy, Phó Chủ tịch tỉnh Túc đến gần bên Huy hỏi nhỏ… Mục đích của Túc là nhân cơ hội này “chào hỏi” Đức một chút… là bước đầu trong kế hoạch để trong tương lai… lão có thể “móc nối” với hậu trường của Đức… Túc muốn được “tiến bộ”… cái ghế Phó Chủ tịch Tỉnh lão ngồi đã gần 4 năm rồi… nghe thì oai phong lắm nhưng lão không có tiếng nói trong các “quyết sách” của Tỉnh, Túc muốn “nhập thường” tức là Phó Chủ tịch thường trực… hiện tại, tuy chỉ thiếu có hai chữ “thường trực” thôi nhưng khoảng cách là “vạn dậm đường xa”… Cho đến bây giờ chưa thấy có dấu hiệu tiến bộ gì hết khiến Túc “sốt ruột”.

– Sẽ đến mà… chút nữa thôi… Huy tin tưởng “trấn an” chú mình… thật ra trong thâm tâm hắn cũng đang lo “sốt vó”… nếu Đức “quên” không đến thì thật là “bẻ mặt” nha…

Vừa trấn an chú mình xong, Huy hai mắt sáng lên… Đức đang từ từ bước tới… bên cạnh là Chủ tịch Vân, Bí thư Hải… vinh hạnh dường nào…

Đức “tình cờ” gặp Chủ tịch Vân cùng Bí thư Hải nơi bải đậu xe thôi… Thật ra xế trưa này, Đức đưa Chủ tịch Vân qua căn nhà của Thủy bên kia cầu Cần Thơ “quần” nhau một trận rồi nên lúc này, trên gương mặt kiều diểm của Chủ tịch Vân đầy vẻ “thỏa mãn”… Tâm trạng vui vẻ nên Chủ tịch Vân luôn nở nụ cười đầy mị lực trên môi, vì vậy nhìn nàng vô cùng quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Bí thư Hải len lén nhìn người thuộc hạ củ, cặc trong quần ngóc đầu rục rịch khi nhớ lúc trước cái miệng kia đã từng bú cặc lão… Hải thầm than tiếc nuối cho một thời “sung sướng” đã qua, bây giờ lồn đã vụt bay…

– Hahaha… Chủ tịch Huy chúc mừng… chúc mừng… Đức cười haha… bắt tay chúc mừng Chủ tịch huyện Huy…

– Cám ơn… cám ơn… hôm nay nếu cậu không say… là không được về… Huy “nghiêm túc” dặn dò…

– Hả? Được được mà… hôm nay ngày đặc biệt của Chủ tịch huyện… ngài nói sao thì sao đi… hahaha.

Chủ tịch Huy… chúc mừng… chúc mừng… đến lượt Hải và Vân cũng lần lược bắt tay chúc mừng Huy… hiện nay Huy là thuộc hạ của hai người… không cần phải “khách sáo” nhưng trong quan trường, sự “quy thuận” của Chủ tịch huyện rất là quan trọng, vả lại Huy cũng có hậu trường đấy… tuy không “khủng” nhưng thà có thêm bạn còn hơn kẻ thù… Vấn đề ở đây là Chủ tịch huyện Huy sẻ “đầu quân” với ai? Bí thư hay Chủ tịch Thành phố? Có người “đầu quân” phía mình là thêm 1 phần “thế lực”… vì vậy cả hai Hải và Vân đều ngấm ngầm lôi kéo Chủ tịch huyện Huy… Điểm này… Chủ tịch Vân biết mình thắng chắc rồi… nàng biết trên trán Huy có khắc chử “Đức” to tổ bố, mà nàng là người của Đức… như vậy… hihihi… lão Hải uổng công thôi… nhớ lúc trước, Vân tự giận mình, sao lại lú lẫn bú cặc lão suốt mấy năm… không thấy lợi ích gì ngoài những lời hứa suông, càng nghỉ càng tức… Bất chợt liếc Đức, nhớ lại lúc trưa nầy, mặt Vân nóng lên… hắn càng ngày càng lắm trò dâm dục mà… nhưng nàng… thích, Vân nghỉ: “Mình với hắn đúng là trời sinh 1 cặp”.

– Cám ơn Bí thư Hải… Chủ tịch Vân… sau này nhờ hai vị thường xuyên chỉ đạo công tác nhiều hơn… Huy khách sáo… vẻ mặt vô cùng cung kính nhưng khó mà biết trong bụng hắn đang nghỉ gì.

– Hahaha… nhất định… nhất định… Ây da… Chào Chủ tịch Túc… chào ngài… thật hân hạnh gặp ngài ở đây… Hải quay sang niềm nở bắt tay Túc… vô cùng thân thiết…

– Sao lại khách sáo vậy Bí thư Hải… Túc siết tay Hải ra cũng ra chiều thân thiết… rồi quay sang Vân:

– Chủ tịch Vân… chúc mừng… chúc mừng… nghe nói chị lại thăng chức rồi… thiệt làm cho người ta hâm mộ…

– Chủ tịch Túc… ngài khách sáo rồi… tôi còn phải hướng về ngài mà học tập đó… Vân cười ủy mị theo lễ tiết… Túc dù sao cũng “xấp xỉ” năm mươi… lòng hưu dạ vượn vẫn còn, mùi thơm nước hoa từ Chủ tịch Vân thêm vào vẻ phong tình của nàng khiến lão thấy rạo rực… cầm tay Vân lắc lắc không muốn rời. Quan trường từng trải, Vân làm sao không nhìn ra vẻ thèm thuồng trên mặt Túc… khiến Vân thầm mắng”già dịch”…

Nếu là trước kia… Vân sẽ mừng rỡ khi lọt vào mắt dê của Phó Chủ tịch tỉnh Túc, sẻ tự động tạo cơ hội cho lão đụ nàng để dễ dàng tiến thân… nay đã khác xưa, Đức là chỗ dựa vững chắc của nàng, cái chuyện kia thì khỏi nói rồi… Đức làm nàng sướng tỉ tê, danh lợi, dục tình đều có… Túc muốn đụ nàng? Đúng là người si nói mộng rồi…

Huy thấy Chú mình mặt “bư”ra, biết không ổn liền đằng hắng mấy cái khiến Túc tỉnh ngộ… buông tay Chủ tịch Vân ra, ho vài cái để che vẻ thất thố của mình…

– Vị này là… Túc quay sang đưa tay ra bắt tay Đức, mắt nhìn Huy… làm bộ làm tịch hỏi…

– Hahaha… để cháu giới thiệu… Đây là Đức… nhân viên trong phòng hậu cần… Đức à… đây là chú tôi… Phó Chủ tịch tỉnh…

– Chủ tịch Túc… chào ngài… Đức nghiêm túc chào theo lễ tiết.

– Chào cậu… tuổi trẻ thật tốt… Túc làm ra vẻ khiêm tốn thân thiện bắt tay Đức… đây là lão muốn… hôm nay như vậy đủ rồi… coi như có dịp gặp nhau… sau này sẽ dễ hơn…

Huy tiếp tục đón khách, cả ba người cùng Túc đi vào, Phó Chủ tịch tỉnh, Bí thư, Chủ tịch thành phố… khí thế thật doạ người… bên cạnh là một thanh niên trẻ măng… nhiều ánh mắt nhìn Đức… ghen ghét có… hâm mộ có… trong phòng tiệc… Trưởng phòng, Chủ nhiệm, Cục trưởng đều nhìn thấy… không ai có được cái vinh hạnh cùng cả 3 nhân vật “nặng ký” cùng lúc đi vào… Đả là quan, chức vị dù lớn dù nhỏ ai cũng có “thiên lý nhản” và “thuận phong nhỉ”… có tầm nhìn xa, nghe được hướng gió từ 4 phương 8 hướng, nhìn thấy người trẻ kia họ biết là ai rồi… nhiều ánh mắt thân thiết thỉnh thoảng “đổ” về hướng Đức, ai cũng đang tìm cơ hội trò chuyện vài câu coi như kéo gần quan hệ…

Tuy được xếp ngồi cùng bàn với Bí thư Hải và Chủ tịch Vân nhưng Đức thấy “không ổn” lắm, dù sao hiện nay nó chỉ là “tép riu” thôi… phải “thu mình” một chút nên lấy cớ muốn ngồi với các đồng nghiệp trong phòng hậu cần. Túc và Hải cũng “đẩy đưa khách sáo” vài lời, Vân thì hiểu ý nên không nói gì… chỉ mỉm cười… Cả ba điều nghỉ: “Đức thật hiểu chuyện”.

Ngân thấy Đức đến ngồi cạnh mình… lòng ấm áp, tim đập thùi thụi nhưng vẫn giữ nét mặt “lạnh lùng”… Đức ngang nhiên xen vào ngồi giữa Ngân và Tân Cục trưởng Ngọc…

– Hahaha… tôi ngồi đây nha… giữa hai người đẹp… lấy hên chút… vừa đặt đít ngồi xuống, cái miệng liền ba hoa…

Ngọc giật thót mình… tên này bạo thật… vừa ngồi xuống liền đưa tay mò đùi nàng… cũng may là dưới gầm bàn… Ngọc liếc nó một cái… đưa tay “cấu” vào đùi…

– Wow… Nói thiệt nha… bàn này ai có diễm tình mới được ngồi đây đó nha… nhìn các cô đi… ai cũng đẹp như minh tinh xứ Hàn… tôi thì chỉ có một mình… không sao… tôi chịu khó một chút… chịu cho các vị chia nhau ha… xin các mỹ nữ “thương hương tiếc ngọc” một chút… nói xong rồi cười haha… trông rất là “lưu manh”…

– Nè… cho cậu cái hân hạnh được phục vụ chúng tôi là “phước đức” của cậu đó… Quyên pha trò…

– Được… được… chị Quyên nói sao thì vậy đi… mấy khi có dịp được phục vụ các người đẹp… các chị cự tự nhiên sai bảo, tôi bảo đảm làm theo… quyết không nuốt lời… hahaha.

– Vậy được… là cậu nói đó nha… không được nuốt lời… lát nữa… cậu lên hát vài bản cho chúng tôi nghe… Ngân nhìn Đức chúm chím cười… nàng nhớ lại hôm Đức cất tiếng… thiệt là khủng khiếp nha… đinh ninh là Đức không có cái gan hát giữa công chúng nên “thách thức” cho vui…

– Vậy hả? Có thưởng mới có “dũng sĩ”… các cô thưởng cái gì đi… tôi lên hát cho các cô nghe… sao hả?

– Cậu muốn gì được đó… miển là lên hát cho chúng tôi nghe… Ngọc cũng hòa hợp, đồng tình với Ngân.

Thấy Tân Cục trưởng Ngọc mở miệng vàng… Quyên, Liên, ngay cả Chi cũng đồng tình nhao nhao tranh nhau:

– Đúng đó… anh lên hát cho chúng tôi nghe… anh muốn gì chúng tôi cũng đồng ý…

– Thiệt… là các cô nói đó nha… Các cô chuẩn bị đi… Đức hăm hở… nghỉ bụng: “Ngân à… anh sẽ kêu em tuột quần cho anh chiêm ngưỡng… hahaha”.

Liên cười khúc khích trêu: “Nhưng nếu có ai la ó chọi trứng gà là không được thưởng…”Cũng như các người khác có mặt hôm đó nghe Đức ‘hát’ đều rỡn tóc gáy… Liên liền ra điều kiện… coi như ‘nhắc khéo’ Đức… cậu “liệu hồn… đừng làm xấu mặt chúng tôi.

– Hahaha… tôi sẽ cho các người đẹp thưởng thức giọng ca vàng…

– Mặt “dầy”… Ngân cười “mắng”… khiến cả bàn cười vang.

Buổi tiệc không lâu chính thức bắt đầu… Rất đông đủ nhưng không thấy Phó Chủ tịch Thảo, nghe nói hôm nay có việc nhà nên không tới được.

MC của đài truyền hình thành phố là một mỹ nữ, duyên dáng mời Tân Chủ tịch huyện Huy lên mở lời… Chủ tịch Huy đằng hắng vài tiếng rồi ngắn gọn dăm ba câu khách sáo, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức khai mạc… mọi người cùng nâng ly chúc mừng… không khí vô cùng náo nhiệt. Cứ như là trong tiệc cưới… chỉ khác là không có cô dâu…

Tại bàn, Đức thao thao bất tuyệt nói không ngừng miệng… lên tục kể chuyện tiếu lâm khiến các nàng cười không ngừng… Đức không hề biết nhất cử nhất động có nhiều người đang theo dõi…

Trong khi thức ăn được phục vụ mang lên thì nhạc sống chính thức khai mạc để giúp vui, không khí vô cùng sống động vui nhộn, trên sàn nhãy đã có một vài cặp “nóng lòng” khoe khoang tài nghệ đã kéo nhau ra theo tiếng nhạc Chachacha, Tango… Ban nhạc của đài truyền hình mà… chơi rất hay… ca sĩ cũng rất xuất sắc…

– Đức… này… ra nhãy đi… Ngọc nhìn Đức cười…

– Hả? Haha… cái này… cái này… tôi không rành lắm đâu… nghỉ bụng:

“Nhãy đực thì tôi số một… cô cũng biết đó mà… nhãy đầm thì không rành…”

– Nhà quê… Ngân trêu…

Ngay lúc đó… giọng MC vang lên…

– Quí vị quan khách… xin cho một tràng pháo tay chào đón cô Thụy Vũ lên sân khấu… Cô Thụy Vũ sẽ hát cho chúng ta nghe bài “Ở hai đầu nổi nhớ”một tác phẩm nổi tiếng của nhạc sĩ Phan huỳnh Điểu… Quí vị đây cô Thụy Vũ…

Liền sau lời giới thiệu, một bóng người thướt tha bước lên sân khấu… rồi một tràng vỗ tay như sấm hòa lẫn tiếng huýt sáo của đám người “dâm dê”.

– Wow… ai mà đẹp vậy? Đức hỏi nhỏ… Thụy Vũ hôm nay quả thật đẹp như tiên nữ… nàng đã chuẩn bị hôm nay lên hát nên dĩ nhiên là phải chưng diện rồi… hôm nay mặc cái áo dạ hội màu xanh lá mạ… dáng người thiết tha, mái tóc dài chấm vai, mặt trái soan nở nụ cười mê hồn khiến bao nhiêu đàn ông nuốt nước bọt…

– Tôi biết người này… cô ta là em họ của Chủ tịch Huy… sao hả? Thấy mê mẩn à? Cậu coi kìa… nước miếng nước vãi chảy ra đầy miệng… Ngọc “trêu”… dưới bàn đưa tay ngắt đùi Đức.

– Chi Ngọc đúng là “hiểu” cậu đó nha cậu Đức… Ngân thừa dịp “thêm chút” dầu vào lửa… nàng cũng cảm thấy không thoải mái lắm khi nghe Đức “trầm trồ” người con gái khác…

– Ây da… khen một chút thôi… hai người không cần ghen tỵ đâu à… Hahaha…

– Đồ quỷ cậu… nằm mơ đi… ai mà ghen chứ… Ngọc, Ngân đồng thời đỏ mặt chống chế… thường nói trong lòng có quỷ là vậy…

Là bản nhạc “ruột”, hôm qua lại dợt tới dợt lui nên hôm nay Thụy Vũ hát thật hay… cả phòng đều vỗ tay nhiệt liệt… liền “thể theo lời yêu cầu” hát thêm một bản… thật ra chẳng có ai yêu cầu, chỉ có đám em họ la hét “cò mồi” cho Thụy Vũ thôi.

– Nè… cậu nói rồi đó nha… lát nữa… cậu lên hát đi… dám không? Ngân lên tiếng… “thách” Đức… nàng không nghỉ hắn sẽ dám…

– Cô hai à… thì phải có người “cò mồi” mới được đó chứ… không lẽ bây giờ tôi chạy lên nói… cho tôi hát vài bản… như vậy kỳ quá nha… có vẻ như khoe tài là tôi hát hay à? Đức làm ra vẻ “khổ sở”.

Cả bàn cười phá lên… Ngân cười như nắc nẻ…

– Cậu thiệt là mặt dầy… phục cậu luôn… Quyên nói…

– Có chuyện gì vui vậy? Chủ tịch Huy không biết đến sát bàn từ lúc nào hỏi.

– Chủ tịch Huy… Đức muốn lên ca giúp vui… Liên nhanh miệng vừa nói vừa cười…

– Thiệt? Huy mừng rỡ… Đức tận vui là tốt rồi… chỉ sợ Đức nhàm chán… bỏ về… cả đám người cũng vì thế mà về theo… bữa tiệc sẽ không còn náo nhiệt… nghỉ vậy liền hăm hở lên sân khấu nói nhỏ với MC… Đám phụ nữ nhìn nhau… ái ngại…

– Tiếp theo đây… xin mời anh Đức lên sân khấu… MC nhìn về hướng bàn Đức cười, ra vẻ mời mọc… Thụy Vũ vừa hát xong, bước về phía bàn mình giữa những tiếng vỗ tay và huýt sáo thì nữ MC lại xướng lên lời mời Đức.

– Hả? Không phải chứ? Thôi đi… bọn phụ nữ bắt đầu lo ngại… họ chỉ sợ vì mình mà Đức bị”quê” mặt thì không ổn… nên tâm trạng vô cùng bức xúc… thầm trách mình đùa hơi quá rồi…

– Ậy… không sao… yên chí đi… tôi hát cho các cô nghe… nói rồi đứng lên tiến về sân khấu… cầm lấy micro từ MC, quay lại cười với “khán giả” nói: “Quí vị… có câu là hát hay không bằng hay hát… hahaha hôm nay… tiệc vui của Chủ tịch Huy… tôi xin giúp vui… quí vị nghe hay thì vỗ tay ủng hộ… không hay thì cũng vỗ tay coi như khuyến khích cho lần tới… tôi sẽ về tập luyện nhiều hơn nửa… hihihi…

Phía dưới, mọi người cười ồ lên… một tràng pháo tay… có vẻ khuyến khích…

Ngân, Quyên, Liên, Chi, Ngọc thấy Đức pha trò, cũng an tâm một chút… hắn biết “lót đường lo xa” đấy chứ… hát tệ quá… thì coi như “trò vui” vậy… không sao… về nhà tập lại…

Đức ngưng nói… đi về phía giàn nhạc… không biết nói gì đó sau đó có người đưa cho cây guitar điện… Đức cầm lấy cây guitar, đeo dây vào cổ như người chuyên nghiệp…

– Hả… hắn… hắn biết đàn sao? Ngân sửng sốt, Ngọc há mồm, Quyên, Liên, Chi cả bọn mắt trợn tròn xoe…

Chủ tịch Vân kích động… cái… cái tên này… không biết còn bao nhiêu bí mật nửa?

– Bản nhạc mà tôi sắp hát có tên: “Anh còn nợ em” của nhạc sĩ Anh Bằng…

… Hắn khởi đầu bài hát bằng một giọng ấm nhưng cao vút và ngân dài… đồng thời đàn trên tay cũng được khởi động theo cùng ban nhạc…

Đồng Giao sửng sốt… Thụy Vũ kích động ngay từ lúc Đức cất tiếng hát… giọng hắn cao vút, khi trầm khi bổng… cả hai liền có cãm tưởng như là Trần Thái Hòa hoặc Việt Tú đang hát… (1)

(1)”Anh còn nợ em” được Trần Thái Hòa và Việt Tú ca phải nói là trên cả tuyệt vời…

Cả hội trường im lặng… tiếng hát đã làm mọi người “chấn kinh”… cả đám người quen biết Đức, ai cũng sững sờ…

Giọng hát Đức cao vút… khi trầm, khi bổng, tiếng ngân dài, tiếng lái của nốt nhạc nghe động lòng người… nhìn hắn vừa hát vừa đàn, người đẩy đưa theo tiếng nhạc, nhất định có một trình độ chuyên nghiệp… điều này… sao có thể? Đám phụ nữ nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc.

Không chỉ là hay… mà phải nói là xuất sắc…

Đồng Giao mặt đỏ bừng… đây là bản nhạc nàng say mê…

Nét mặt Thụy Vũ đờ đẩn… ngây ngốc…

Ngân ngẩn ngơ… bây giờ nàng mới biết hôm trước hắn giả vờ hát như vịt kêu… hắn thật ra là loại người nào? Ngân tự hỏi… những ngày đầu, nàng thấy hắn “cà lơ phất phơ” như COCC, vô kỷ luật… thật chướng mắt nên cố ý muốn “đì” hắn… hắn không giận, thái độ ôn hòa rồi hành động “bá đạo” trong buổi tiệc hôm đó… “kịp cứu nàng” rơi vào hang cọp do chính chồng nàng giăng bẩy…

Từ đó Ngân dần dần thay đổi cách nhìn với hắn… từ “bất mãn, khinh thường” đến cảm tình nồng hậu… nhưng chưa phải là “iêu”nhưng hình như cũng không khác là bao… đêm về… có lúc nhớ tới vẻ khôi hài của hắn rồi cười một mình… Hôm kia hắn hát “bao giờ biết tương tư” với cái giọng như vịt trời kêu… cả đám xí xa, xí xô bụm miệng cười… thì ra hắn giả vờ… thật ra… hắn hát… quá tuyệt vời…

Ngọc cũng như Vân… sóng tình dạt dào… hận không thể hét to lên cho thế giới biết mình là người tình của hắn…

Quyên, Liên mơ mộng… tuy có chồng rồi nhưng cũng có những mộng mơ thầm kín…

Ánh mắt Chi long lanh…

Liền ngay sau khi tiếng hát dừng lại… cả nguyên một hội trường đứng lên vỗ tay như sấm…

Họ không phải vỗ tay để khuyến khích, ủng hộ, cổ vũ mà là vì thưởng thức, quả thật là vì thưởng thức nên tất cả đều đứng lên… vỗ tay thật lâu…

– Bis… bis… bis… tất cả đồng thanh hét lên… họ còn muốn nghe hắn hát…

– Hahaha… Xin cảm ơn sự nhiệt tình của quý vị… đã lâu rồi không hát… không đàn… hôm nay… đàn hát lại… được các vị nhiệt tình vỗ tay như vậy… hihihi… thật cảm động… vậy Đức xin hát thêm 1 bài hát nửa… 1 bài nửa thôi… hahaha thêm nửa không được vì Đức chỉ thuộc có hai bài thôi…

… Mọi người cười ồ…

– Bài hát kế tiếp có tên: “Mối tình xưa”… xin lỗi… quên tên tác giả rồi… xin mời các vị thưởng thức…

Thường trong các buổi tiệc đình đám như thế này… ca sĩ hát cứ hát, thực khách cứ rôm rả chuyện trò, ai nghe hát cứ nghe nên rất hỗn độn… Hắn vừa dứt lời giới thiệu tên bản nhạc… tất cả đều rơi vào im lặng… Lúc này là sự im lặng tuyệt đối… rất khác biệt với sự im lặng bình thường… đây là 1 sự chú tâm cao độ, một niềm kiêu hảnh của người ca sĩ nghiệp dư.

Đức dạo đàn rồi cất tiếng hát: “Đã từng nguyện ước…” (2)

(2) Nhạc phẩm “Mối tình xưa”… You tube… ca sĩ: Trần Thái Hòa.

Tú Nhi vô cùng kích động… không ngờ hôm nay thu hoạch lớn như vậy… Ở đài truyền hình Thành phố, nàng không những là MC có tiếng, lại còn có nhiệm vụ tìm kiếm tài năng trẻ… Nàng đả trải qua nhiều kinh nghiệm, người muốn chứng tỏ có tài năng thì nhiều, nhưng người thật sự có tài năng thì không nhiều, tài năng “xuất sắc” vượt trội lại càng rất khó tìm… chỉ có thể “ngộ chứ không thể cầu”… Ai dè hôm nay lại “ngộ” được… vì vậy làm sao Tú Nhi không kích động cho được?

Tầm cỡ như Chủ tịch huyện Huy… Tú Nhi coi không ra gì… nhưng sở dĩ Tú Nhi nhận đãm trách buổi văn nghệ giúp vui cho buổi tiệc hôm nay cũng vì nể mặt Phó Trưởng ban tuyên giáo Tố My… Dù sao đài truyền hình cũng trực thuộc ban Tuyên giáo tỉnh quản lý, hơn nữa, Tú Nhi và Thụy Vũ cũng là bạn thân… sau cùng coi như là kiếm thêm thu nhập cho anh chị em trong ban ngành… một công ba chuyện.

Khám phá, thu nạp người tài năng như Đức… đối với Tố Nhi là một “chiến công” trong sự nghiệp… nàng nhất định phải thu Đức “dưới trướng”… vì vậy nhìn Đức với ánh mắt sáng ngời…

Lúc này lại một tràng pháo tay vang dội kéo dài… Đức chào đáp trả rồi trở về bàn mình… không để ý mấy người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái…

– Sao hả? Nè… khi nãy các người nói nếu tôi lên hát xong… tôi muốn gì được đó… hahaha… cũng tới lúc “tính sổ” rồi…

– Cậu… cậu chơi gian… Ngân giở trò nói bừa… vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với mọi người…

– Đúng… đúng… cái này không tính… là cậu chơi gian… được Ngân khởi xướng… đám phụ nử liền được dịp nhao nhao phụ họa chơi trò lưu manh gian trá…

– Hả? Cái gì ăn gian… hahaha… hiểu… rồi nè… mấy người tính giở trò quịt hả? Không để đâu… tôi…

Định “ăn thua đủ” nhưng chợt thấy ánh mắt của các nàng nhìn xa phía sau lưng mình… Đức liền quay lại… nữ MC không biết từ lúc nào đã đến gần, nhìn nó cười:

– Hello… anh Đức… tôi là Tú Nhi… MC… anh Đức… anh ca thật hay…

– Chào… xin chào cô Tú Nhi… cám ơn… đã khen… à… lúc nãy… tình cờ nghe có người khen cô đẹp như minh tinh xứ Hàn… Đức theo bản tính “trời cho”… miệng “ba hoa” nịnh đầm. Coi như là “bánh ích đi, bánh quy lại”… người ta đã khen mình thì mình cũng lịch sự khen lại vài câu.

– Là người ta nói bậy thôi… cái gì đẹp như minh tinh xứ Hàn… Tú Nhi cười… nhưng ánh mắt thoáng có chút đắc ý… thật ra câu này nàng nghe hoài từ đám công tử bột COCC, nghe riết phát chán, tên Đức này tuy có tài ca hát… chuyện nịnh đầm cũng tầm thường…

– Đúng… đúng… tôi cũng nghỉ vậy… họ thật là nói bậy nói bạ… không biết suy nghỉ chút nào.

Tâm lý con gái đẹp là… trong lòng luôn tự phụ khi được khen đẹp nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ khiêm nhường. Vì vậy MC Tú Nhi “vô cùng khiêm nhường” nói câu: “Người ta nói bậy thôi”… ai dè Đức “cũng nghỉ người ta nói bậy” khiến nàng sửng sốt…

– Ý tôi muốn nói là cô đẹp hơn minh thinh xứ Hàn nhiều… Đức “nghiêm túc” nói thêm…

– Hahaha… anh thật thú vị… Tú Nhi bật cười giòn… cảm tình đối với Đức tăng thêm một bậc… tên này nét mặt còn trẻ măng nhưng kĩ thuật nịnh gái hình như “lão luyện” hơn những đám người đã từng “nịnh nọt” nàng…

Hai người cười cười kẻ hỏi người đáp khiến đám đàn bà cùng bàn hiếu kỳ, Ngọc, Ngân sinh lòng đố kỵ… cảm thấy không thoải mái… Chủ tịch Vân ngồi cùng Bí Thư Hải cách đó mấy bàn cũng thỉnh thoảng liếc về hướng này… bụng cũng cảm thấy tưng tức… như có ai sắp cướp đoạt đồ yêu quí của mình vậy.

Bí thư Hải cảm thấy chấn kinh… lão biết Tú Nhi… sao tên Đức này lại may mắn vậy… Hải vừa làm bộ chuyện trò cùng Việt vừa kín đáo không ngừng theo dõi hai người… hận không thể chính tai nghe được họ nói gì nhưng mắt thấy rõ ràng là hai người “có quan hệ” không tầm thường…

– À, cô tìm tôi… có chuyện gì sao? Đức hỏi…

– Có chuyện tốt cho anh… không biết anh có hứng thú gia nhập ban văn nghệ của Đài Truyền hình Tỉnh?

Tú Nhi kiêu hảnh nhìn Đức hỏi… trong thâm tâm nàng… chuyện này chắc như bắp rồi… có ai “cưỡng lại” được sự cám dỗ của Đài Truyền hình tỉnh? Rất oai phong, tha hồ diện quần là áo lượt lại được lương cao, là một giấc mơ của thanh thiếu niên ngày nay. Trước đây… khi được nàng hỏi câu này… ai cũng kích động mừng rỡ không cần suy nghỉ, gật đầu như gà mổ thóc cho nên Tú Nhi nghỉ Đức cũng không ngoại lệ…

Nhưng… lần này người trước mắt không mãy may kích động… Đức cười nói:

– Tôi biết đàn chút chút… hát hò một vài bản góp vui trong các dịp như vầy… hahaha… làm văn nghệ gì đó với đài truyền hình… tôi không hứng thú… cám ơn cô đã có ý cho cơ hội…

– Hả? Là đài truyền hình tỉnh đó… anh…

– Tôi biết… là đài truyền hình tỉnh đó mà… nhưng tôi không hứng thú… xin lỗi nha…

– Vậy… được, à… đây là danh thiệp của tôi… anh cứ giữ lấy… bất cứ lúc nào nếu thay đổi ý kiến… gọi cho tôi… lúc nào chúng tôi cũng sẳn sàng chào đón anh… Tú Nhi rút ra mộ tờ danh thiếp trao cho Đức rồi mỉm cười quay người bước đi… bước được vài bước… nét mặt liền đổi sắc… một bụng tức giận… trước giờ chưa từng bị “tẻn tò” như vậy… “quê” quá mà…

Đức nhìn theo nghỉ: “Ả này coi cũng không tệ… làm cho đài truyền hình vinh quang lắm sao? Bảo đảm cũng đá chõng khu cho lảnh đạo nắc, bú cặt không ít lãnh đạo rồi…”

Trong thâm tâm Đức… đàn bà, con gái trẻ đẹp công tác tại đài truyền hình hay văn công văn nghệ chỉ là công cụ cho lãnh đạo thõa mãn tình dục thôi… Mỗi lần lãnh đạo từ trên xuống thị sát luôn có các “em” hầu rượu hầu ngủ… chính là mấy ả công tác văn nghệ văn gừng này phục vụ cái chuyện đó… vì vậy lãnh đạo thường lấy cớ thay phiên xuống thị sát hết ban kia tới ngành này… mục đích là đụ chùa đó mà… Đức nhìn theo Tú Vân bĩu môi khinh thường nghỉ: “Ả này có nhan sắc không tệ… trăm phần trăm lỗ nhất, lỗ nhị, ngay cả lỗ tam đều ‘tát hoát’ hết rồi…”

Chuyện gì cũng có căn nguyên nguồn cội… Đàn, hát hay và cái nhìn tiêu cực về những văn công trong đài truyền hình của Đức cũng có ít nhiều liên quan với nhau… đối với Đức là một kỷ niệm buồn.

Ngược dòng thời gian mười mấy năm về trước…

Lúc sinh nhật 5 tuổi, món quà Tuấn cho con là cây đàn Mandolin… nhưng hai anh em Tuấn, Hùng chẳng ai biết đàn với địch…

Thời mở cửa, làm ăn khấm khá nên lắm người có thói “trưởng giả học làm sang”. Trong bối cảnh phong trào âm nhạc thịnh vượng, biết đánh đàn, biết nghe nhạc cũng là môt thứ văn hóa thời thượng, tặng cho con cây đàn Mandolin chính là đạo lý này…

Có đàn thì dĩ nhiên là phải mời thầy dạy đàn mới được, thời buổi đó việc này cũng là một “thể diện”. Tuấn bèn mời thầy dạy đàn Mandolin cho con… Tuấn không cần con đàn giỏi, biết là được rồi… cho có mặt mũi… ai dè, thằng Đức mê mệt cây đàn, nó lúc nào cũng ôm đàn trong tay…

Đến năm 7, 8 tuổi đổi thầy chuyển sang guitare, ròng rã đến năm 12 tuổi gặp được một nhạc sĩ có tài nhưng không gặp thời hướng dẫn… Nhạc, người thầy cũng như người anh, người bạn đã ảnh hưởng không ít đối với Đức.

Để mưu sinh, Nhạc có lớp dạy đàn, dạy hát và luyện giọng… còn có ban nhạc riêng, ca sĩ chánh là chị Tuyết Vy, cũng là vợ thầy Nhạc… Ban nhạc của 2 vợ chồng đảm nhiệm phần lớn văn nghệ trong các buổi tiệc đình đám…

Đức thỉnh thoảng cũng dần dần tham gia vào ban nhạc, với cây đàn điện… vừa hát vừa đệm đàn…

Anh Nhạc, Chị Vy đều nói:

– Thằng Đức… khá lắm… sau này biết đâu sẽ nổi như cồn… rồi anh Nhạc cười hahaha… ra chiều đắc ý vì có đệ tử giỏi…

Đức còn nhớ chị Tuyết Vy ca rất hay… cũng chính vì thế mà chị được mời vào đài truyền hình… và cũng từ đó chị ít khi xuất hiện ca hát trong các buổi tiệc… nghe chị nói là “sẽ mất hình tượng”… rồi thì Đức xuất hiện nhiều hơn… hát thế chị Tuyết Vy… trở thành “cột trụ” của ban nhạc…

Được khen, Đức càng hứng chí… suốt ngày đàn ca… Thím ba phàn nàn đem chuyện nói với Tuấn, Nhàn rằng thằng Đức học ngày càng tệ. Đức cứ tỉnh bơ… lúc ấy tuổi đang lớn, cứ làm theo ý mình… nó nói với Nhạc… muốn cua gái… đàn hát một hai bài là cua tới tay… không lẻ đem hàm số, phương trình ra tán? Con gái đánh cho chạy sút quần… hơn nữa… tương ca sĩ làm giàu cũng dễ dàng hơn nhiều so với mấy người bác sĩ, kỷ sư… tiến sĩ gì gì đó… đám nầy học cho lắm cuối cùng cũng là làm công cho các đại gia thôi… mà đại đa số đại gia đều học chưa tới lớp 10… vậy… học làm cái đéo gì…

Anh Nhạc cười hahaha nói:

– Ca sĩ muốn làm giàu cũng không dễ đâu… trong ngành… muốn làm giàu, mau nổi tiếng thì hát Boléro… nhưng muốn hát chân chính các dòng nhạc Việt… nên hát tình ca, dân ca… nhất là những tình ca thời tiền chiến… nhưng không phải ai cũng thưỡng thức được loại nhạc này… phải có trình độ mới được… chú mày có giọng trời cho… anh đề nghị hát loại nhạc thính phòng cao cấp hoặc tình ca thời tiền chiến… tuy nhiên muốn kiếm sống với loại nhạc thính phòng rất khó chứ đừng nói chi làm giàu… người Việt nam mình 90 mấy triệu người thì cũng 80 triệu mê Boléro rồi… ây da… tùy chú mày… con đường nào là do chú mày chọn…

– Boléro cũng hay mà… em thấy nhiều người thích… Đức nói.

– Không phải là không hay… nhưng trăm bài như một… nghe kĩ đi… sẽ thấy vô cùng ủy mị… hơn nửa ai ca cũng được… nhạc thính phòng thì khác…

Rồi anh Nhạc cho nó nghe vài bản nhạc tình ca thính phòng cho nó nghe… anh giải thích… Đức càng nghe càng mê mẩn… và iêu thích loại nhạc này kể từ dạo đó…

Bất ngờ, một buổi sáng… Đức kinh hoàng nghe anh bị bắt vào tù… anh phạm tội giết người… trong đó có chị Tuyết Vy… vợ anh và gã trưởng phòng gì đó của Ban tuyên giáo… anh đâm chết lúc hai người ấy trong lúc họ trần truồng ôm nhau trên giường…

1 tuần sau đó Đức nghe tin anh đã tự vận chết trong tù trong khi chờ xử án…

Từ đó trong lòng Đức nãy sinh sự chán ghét đối với bọn người văn công, nhất là đàn bà đẹp công tác tại đài truyền hình nên chẳng có chút thiện cảm với Tú Nhi… coi nàng như là một “con đỉ trăm thằng”, công cụ cho lảnh đạo thỏa mản tình dục.

May mắn cho Đức… nếu Tú Nhi biết nó nghỉ nàng như vậy thì sẽ liều mạng ăn thua đủ… Chỉ có nó mới dám nghỉ con gái cưng của Bí thư Tỉnh ủy là nô lệ tình dục, con đỉ trăm thằng cho lãnh đạo, nhưng nói cho cùng, Đức không biết cô nàng MC Tú Nhi này lại là con gái của lãnh đạo tối cao tỉnh Hậu Giang…

– Cậu quen biết với con gái của Bí thư tỉnh ủy à? Hải không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Đức thân thiết hỏi nhỏ… Ngay từ lúc Tú Nhi đến bàn Đức… lão thấy hai người nói cười với nhau… tuy không nghe được gì nhưng Hải vô cùng kích động… càng khâm phục Đức… sao mà may mắn thế… Con gái Bí thư tỉnh ủy cũng thân thiết với hắn như vậy… con gái của Tổng Bí thư cũng vậy…

– Hả? Ai là con gái Bí thư tỉnh ủy? Đức giật mình trở về với hiện tại… trố mắt hỏi…

– Hahaha… được rồi… được rồi… không nói nửa… nè cụng một ly ha… nghỉ tới Nancy Hải chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy… xém chút mình làm ‘bể mánh’ người ta rồi… nguy hiểm thật… nhưng lại vô cùng khoái chí vì chỉ có mình biết… như vậy đối với Đức thân càng thêm thân…”

Quyên, Liên, Chi tiếc hùi hụi cho Đức vì đã bỏ 1 dịp tốt vào đài truyền hình tỉnh… Ngân, Ngọc thì lòng nở hoa… Chủ tịch Vân cũng tò mò muốn biết Đức nói chuyện với ai vậy nhưng cố “dằn”… không tiện hỏi vì vậy bụng “ấm ức”…

Thụy Vũ luôn tò mò… lúc Tú Nhi và Đức nói chuyện… nàng tò mò nên cố tình đứng không xa vểnh tai nghe hết nội dung…

– Chị hai… con nhỏ Tú Nhi mời hắn tham gia công tác ở đài truyền hình… bị hắn từ chối… nét mặt Thụy Vũ “báo cáo” những gì nghe lén đựợc với Đồng Giao… nàng vừa hâm mộ, vừa có chút ganh tỵ với Đức, lại có chút “vui sướng” khi nghỉ tới vẻ mặt cua Tú Nhi khi bị “tẻn tò”…

Tốt nghiệp kỳ sư phần mềm mấy tháng nay nhưng chẳng muốn đi làm mặc dù có nhiều công ty mời gọi, trái lại Thụy Vũ muốn gia nhập vào đội ngũ của Tố nhi… Đả mấy lần nói bóng gió, mặc dù là bạn với nhau nhưng Tú Nhi cứ lơ huyền lờ khiến Thụy Vũ một bụng tức khí… hôm nay thấy Tú Nhi bị Đức từ chối khiến nàng sướng tỉ tê nhưng rồi thấy “tưng tức”… tên Đức nầy đàn ca thiệt là “hết xẩy” nha… nhưng mình thiệt tệ lắm sao? Con Tú Nhi này thiệt là không nể mặt mà… vậy còn dám nói là bạn thân… càng nghỉ Thụy Vũ càng oán giận…

– Liên quan tới em sao? Đồng Giao nhìn em cười… “đi guốc” trong bụng em gái… Đồng Giao biết em mình đang nghỉ gì…

– Chị không thấy con Tú Nhi mê trai bỏ bạn sao? Thụy Vũ nói với giọng “oán giận”…

– Cái gì mê trai bỏ bạn đây? Con quỉ nầy sao ăn nói khó nghe vậy… Tú Nhi từ phía sau nhéo Thụy Vũ một cái…

– Không phải sao? Hắn mới hát có hai bản… mày liền đích thân mời… còn tao thì mày lờ… không phải thấy trai liền mê thì là cái gì? Mày nói đi… Thụy Vũ vênh mặt lên trút “oán khí”…

– Mày đi nói dì My đi… dì ấy nói OK là tao OK… không phải tại tao nha mậy… Tú Nhi ủy khuất nói…

– Hả? Là mẹ tao? Thiệt? Thụy Vũ hỏi… hết nhìn Tú Nhi rồi quay sang nhìn Đồng Giao với ánh mắt nghi ngờ… Đồng giao nhún vai tỏ vẻ không liên quan…

– Ừm… tao nghỉ dì My nghỉ tốt cho mày thôi… nhưng tao hi vọng mày thuyết phục được dì… nếu có mầy làm việc chung với tao là tốt rồi… dì My không thích mày làm ở đài… mày biểu tao phải làm sao đây? Dì My ok là được… end of story… OK?

– Là mày nói đó nha… không được nuốt lời… Thụy Vũ hầm hừ…

– Đồng Giao… sao không thấy chị lên hát bài nào vậy? Chẵng thèm đếm xỉa thêm Thụy Vũ… nhìn Đồng Giao hỏi.

– Hahaha… chị Giao nghe tên kia hát xong liền thấy “quíu” rồi… Thụy Vũ nhanh nhẩu chen mồm.

– Con quỉ nầy… nói bậy gì đây… Đông Giao đỏ mặt ngượng ngùng vì Thụy Vũ đã nói đúng tâm sự của nàng… tối hôm qua cũng dợt tưng bừng để hôm nay lên… hát… nhưng sau khi nghe Đức ca nàng liền cãm thấy… “khớp”… không dám “múa rìu qua mắt thợ”… nàng không ngờ người học viên tương lai hát hay đến như vậy…

– À nè… em muốn “recruit” hắn hả? Đồng Giao nhìn Tú Nhi hỏi… Đồng Giao có thói quen thường pha chút tiếng anh khi nói chuyện với bạn cùng lứa tuổi.

– Ừm… nhưng hắn nói không “hứng thú”… Tú Nhi mặt xấu hổ đáp… rất không hài lòng… vẫn còn tức khí vì Đức nói “không” với nàng… Tú Nhi bị đã kích không ít khi bị người thẳng thừng từ chối…

Đông Giao cầm ly nước trên bàn hớp một ngụm, mắt nhìn về phía bàn bên kia… nhớ hôm kia mẹ nói tên kia có một điểm nàng không bằng hắn… Đồng Giao không phục…

Đức không hề biết có ba cặp mắt thỉnh thoảng liếc về mình… nó đang “cù nhây”: “Nè… mấy cô đừng có nghỉ là xong chuyện nha… tôi không quên đâu… mấy cô đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi… tôi nói cái gì cũng phải làm…”

Miệng bô bô nói, mắt nhìn Ngân bên trái, tay phải lòn dưới gầm bàn, vì tấm trải bàn che khuất nên không ai thấy tay phải Đức đang mò, vuốt ve đùi Ngọc, nàng cũng không vừa, tay phải chống cằm mắt nhìn Chi trò chuyện tay trái nhéo đùi Đức… thỉnh thoảng lại hướng giữa hai đùi bóp vài cái… hai người cứ thế mò mẫm lẫn nhau…

Gần 12 giờ đêm… tiệc bắt đầu tan…

– Có ai cần tôi đưa về không? Đức hỏi…

– Lúc chiều Chi đến nhà chở dùm tôi… Nhà Chi cũng khá xa… hay là cậu và tôi cùng đường… cậu cho tôi quá giang về…

Đức sờ sờ bóp bóp dười gầm bàn khiến Ngọc động cởn… lòng xốn xang… “gợi ý” cho Đức đưa nàng về… đã mấy lần làm chuyện ấy trong xe rồi… đêm nay Ngọc muốn… nãy giờ sờ sờ bóp bóp dưới gầm bàn… chỗ đó đã ẩm ước rồi.

– OK… vậy chào tất cả… mai mốt gặp lại… Đức quay nhìn Ngân mắt nháy nháy mấy cái… thừa dịp không ai để ý làm dấu hiệu sẽ gọi cho nàng… Ngân làm mặt “lạnh” không đếm xỉa nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào…

Xe chạy được một khoảng chừng 5 phút Ngọc đã bắt đầu mất kiên nhẫn:

– Nè… khuya rồi… kiếm chỗ nào đậu xe lại đi…

– Hahaha… chuyện gì? Chịu hết nổi rồi sao? Tuy nói vậy nhưng Đức cũng tấp vào một khu không nhiều ánh đèn đường.

– Cũng tại cậu hết… Chiếc xe vừa ngừng… Ngọc “hung hăng” bước vội ra hàng ghế sau tìm kiếm…

– Để Đức làm cho mà… Đức cười dâm dê… biết Ngọc đang tìm khăn giấy và chai nước để chùi rửa chỗ đó…

– Đừng hòng… Ngọc đỏ mặt gắt… cầm khăn giấy, thấm nước… Đức mỉm cười… nghe tiếng sột soạt của áo quần cởi ra…

– Xong chưa? Đức tới nha…

Chẳng đợi nàng ừ hử, nó bước ra phía sau… đẫy Ngọc nằm ngữa… úp mặt vào giữa hai đùi…


Còn tiếp…

5
1
vote
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận