Không khác với phản ứng của Thảo,đầu óc Chủ tịch Vân cũng choáng váng khi nghe Liên báo cáo trong điện thoại…bây giờ nàng đã hiểu vì sao Đức phản ứng mạnh mẻ như vậy…trước đây nửa giờ,con Thảo kia ngất xỉu…100/100 chắc cũng là vì tại chuyện nầy….

Vân không biết Thảo vì có hẹn hò ra ngoài ăn cơm với lảo Túc,sợ Đức biết mà mất hết tất cả nên hoãng hốt té xỉu…ngay cả nàng cũng lo sợ Đức bất mãn…dù sao tiền đồ của mình cũng là có liên quan chặc chẻ tới hắn…nhưng khác với Thảo,Vân bình tỉnh hơn chậm rãi phân tích vấn đề…

“Cục trưởng CA là thân tín của lảo Hải..chuyện nầy có thể đại họa lâm đầu sắp giáng xuống đầu lảo,nếu xử sự không khéo… nử Thiếu tướng kia biết được lảo bay chức là chắc chắn rồi…mình có nên cho lảo biết hay không?có lợi gì nếu cho lảo biết?còn nếu không nói thì có lợi gì?…Vân âm trầm tính tóan…”

Hai mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ ,ngón tay trỏ nhịp nhịp trên mặt bàn…thỉnh thoảng nhíu mày nhăn mặt…”nếu lảo vì chuyện nầy mà ngã ngựa…liệu mình có thể lên thay?khó lắm…hầu như không thể nào,mình từ Chánh văn phòng nhãy lên Thường trực rồi Chủ tịch không đầy 1 năm…nếu nhãy lên vị trí Bí thư nữa thì không thể nào…Phía trên chắc chắn sẻ phái người khác tới…chừng đó nếu hòa hợp thì tốt,không vừa ý nhau mà đấu đá thì thật là đau đầu…lảo Hải tuy đần độn nhưng rất biết phối hợp…bây giờ mình cho lảo biết để lảo kịp thời ứng phó…coi như lảo thiếu mình một nhân tình…Vân suy đo nghỉ lại mĩm cười đắc ý…nhưng bổng nhiên sửng người ra…:”tên kia tại sao nổi giận với mình như vậy?rỏ ràng là muốn đưa cái dịp nầy đề lảo Hải mang ơn mình đây mà?khó hiểu nha…mai mốt phải nói rỏ cho mình biết mới được..nếu không…’cắn’ đứt luôn…nghỉ tới cái kia của Đức…Vân xốn xang mặt nóng bừng…

Đang chuẩn bị rời văn phòng về nhà…tiếng chuông điện thoại bên trái trên bàn vang lên…Hải nhíu mày,máy điện thoại nầy dành cho những cuộc gọi quan trọng…chỉ có thành phố cấp Chủ tịch hoặc cấp tỉnh mới gọi vào máy nầy…Lại có chuyện vì nửa sao?

-A lô… Trương Đại Hải…xin hỏi..

-Bí thư..là tôi đây..Ngọc Vân của uỷ ban…

-A lô..chào Vân Chủ tịch..xin hỏi có gì chỉ dạy?Hai vừa cười vừa khách sáo đẩy đưa…

-Bí thư là như vầy…tôi vừa nghe…Vân chậm rãi tường thuật đầu đuôi câu chuyện nghe từ Liên…

Nụ cười trên mặt Bí thư Hải dần dần biến mất…mặt lảo trắng bệch…trong phòng máy lạnh vẫn chạy nhưng trên trán lảo đã lắm tắm mồ hôi…đồng thời Hải cãm thấy sống lưng lạnh toát…

-Bí thư..tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi..ông tự lo liệu đi…

-Cám ơn Chủ tịch Vân..phần ân tình nầy tôi nhớ kỷ…nghe Vân nói Hải hoàn hồn…nhìn đồng hồ cũng gần 6 giờ chiều rồi…lảo hấp tấp gọi ngay di động của Luân…giọng nói như hét:

-Lảo Luân…anh mau đến gặp tôi ngay…cho anh 5 phút..không được chậm trể…

Vừa bỏ túi được một mớ tiền,tâm trạng của Luân đang vô cùng vui vẻ…nghe tiếng hét có vẻ như sợ hãi của Bí thư,Luân hết hồn,không biết chuyện gì xãy ra nhưng nhanh chóng lên xe hấp tấp chạy đến Thành ủy..

Giờ nầy đã quá giờ làm việc hầu hết tất cả cán bộ nhân viên đang trên đường về nhà.Hải đi qua đi lại trước cửa văn phòng mình…vừa nhìn thấy Luân liền nhanh chóng cùng hắn đi vào văn phòng…cửa vừa đóng Hải đã nhanh chóng hỏi:

-Huỳnh Tám…hôm qua muốn bắt ai…anh có biết không?

Hải lạnh lùng hỏi dường như là chuyện thả Huỳnh Tám không liên quan gì đến lảo…chiêu nầy Hải hay dùng mổi khi muốn trút bỏ trách nhiệm…

Luân kinh hoàng…thái độ nầy của lảnh đạo chứng tỏ hắn vừa phạm sai lầm nghiêm trọng…Hắn run giọng:

-Cái nầy…cái nầy tôi không rỏ..chỉ biết nó dẩn đội tới bắt người ở trường Đảng là do sự hiểu lầm…

-Trần Đức…hai cha con thằng kia hôm qua muốn bắt Trần Đức…

-Hả?cái gì?Luân hoãng hốt,cã người lạnh toát…hắn chợt hiểu: đại họa tới rồi…Luân sững sờ trong 1 chốc rồi xoay mình bước ra ngoài…

-Đứng lại…anh đi đâu?Hải quát….

-Bí thư…tôi phải bắt hắn lại…Luân cắn răng đáp…hắn đang sợ hãi…vô cùng sợ hãi…

-Vô ích thôi…anh đã bị lừa rồi…Bí thư Hải thêm một lần nửa ‘đổ’ hết trách nhiệm lên thuộc hạ…

Luân tức giận nghỉ thầm:” còn không phải ông gọi điện tới bảo tôi thả hắn sao? Bây giờ tôi phải ôm 1 mình?” tuy vậy nhưng ngoài mặt vẩn làm ra vẻ thành kính hỏi ý :

-Bí thư…vậy…vậy bây giờ mình phải làm sao đây?

Hải lạnh giọng:

-Chuyện nầy chắc chắn có liên quan đến hai cha con Lại Đức Quang…người đã thả ra,bây giờ có bắt lại,thằng Huỳnh Tám có chết cũng không nói là do hai cha con họ xúi dục…vô dụng thôi…

Hải trầm ngâm suy nghỉ…liếc nhìn Luân…tuy lảo muốn phủi tay trút hết trách nhiệm lên đầu Luân nhưng không bảo đãm tên nầy chịu ôm hết một mình,rủi khai bậy khai bạ kéo luôn mình xuống nước thì thật là không hay…Trần Đức ra chiêu nầy có phải muốn cho lảo Quang hạ đài?có thể lắm chứ…xem ra mình không còn đường lựa chọn rồi…phải liều mạng một phen…giửa Trần Đức và lảo Quang,dỉ nhiên là đứng về phía Trần Đức rồi…hắc hắc hắc…

-Có cách nầy có thể làm …có thể có lợi cho mình…không biết anh có dám hay không thôi….Hải cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

-Bí thư ông cứ nói…tôi nhất định làm theo…Luân như tìm được cái phao trong lúc sắp chết đuối,vội vàng hứa hẹn…đã đến nước nầy hắn không thể do dự được nửa…

Hải gật gù:

-Nè…thằng con của lảo Quang có nhiều hồ sơ bẩn…nghe nói bị nhiều người tố giác hiếp dâm,hành hung gì gì đó nhưng chưa bao giờ được xử…anh về lôi mấy cái hồ sơ đó ra…tìm nạn nhân …khuyên họ làm chứng…anh hiểu ý tôi chứ?Anh nói CA sẻ bảo vệ họ ,nếu họ đồng ý.Sau đó đem dấu họ lại đừng để phe cánh lảo Quang mua chuộc hay hăm dọa…sau cùng bắt hắn…

Ngừng một chút Hải cười gằn…”anh chỉ cần làm tới đây thôi…chuyện kế tiếp sẻ có người đưa hắn vào tử địa…lảo Quang làm sao không nhãy vào?có phải không?hahaha chừng đó sẻ có người thu thập cha con lảo…anh không những có tội mà biết đâu còn lập được công lớn đấy…hahaha” Hải cười âm hiểm…

-Lảo Quang muốn giử ‘chốt lẩn xe’…muốn lừa chúng ta…bây giờ mình bắt ‘xe’ chém ‘tướng…’ để coi lảo làm sao hóa giải…hắc hắc hắc…

Luân hai mắt sáng lên…hắn nhìn ra lợi hại của vị Bí thư thành ủy nầy…hăm hở gật đầu:

-Bí thư…tôi đi làm ngay…

-Ừm…đi đi….anh không có nhiều thời gian đâu…phải xong trước sáng mai…

Nhìn bóng Luân hấp tấp quay đi…Hải cười lạnh:”là mầy gạt ta trước đó nha Lại Đức Quang…muốn đưa tao vô hố lửa à?cái nầy coi như trả lể một chút…có đi có lại mới toại lòng nhau…

Sực nhớ điều gì..Hải lấy di động ra bấm…

-A lô…là Bí thư à…sao hôm nay gọi em vậy?tiếng Hoa ỏn ẻn vang lên…

-Thằng chồng em đêm nay bận lắm…không về nhà đâu…sao hả?Hải cười dâm dê…

-Vậy…em tới chổ củ chờ Bí thư ha…

-Hahaha..cũng là em hiểu anh nhất…vậy đi…1 tiếng đồng hồ sau gặp…

-Em đi chuẩn bị…nửa tiếng sau ra cửa…

-Hahaha..ngoan…

Chỉ vì biểu lộ bất mãn…một lời nói của nó mà có đám người sắp ‘đâm chém’ nhau…Đức nhà ta giờ nầy đang trố mắt nhìn Ngân…

-Nhìn…nhìn cái gì vậy?móc mắt cậu bây giờ…

Ngân ngượng ngùng gắt nhỏ nhưng trong lòng thầm vui sướng…từ chiều đến giờ săm soi trang điểm không phải là cho nó ngắm mình hay sao?

-Hồi xưa nghe chuyện cổ tích…có nhiều cái không hiểu bây giờ hiểu rồi…Đức nghiêm túc nói…

-Hả?cái gì chuyện cổ tích?cậu muốn nói gì đây?Ngân nhìn Đức mờ mịt hỏi…

-Tiên nử í mà…có nàng tiên nử vừa lên xe tôi…hahaha…

-Cái miệng ba hoa…Ngân trong lòng vô cùng ngọt ngào…

-Đói bụng chưa?mình đi ăn nha?Đức đề nghị…

Ngân lắc đầu:

-Không đói…mình đang muốn giãm cân…cậu đưa mình đi hóng mát được rồi…

-Ừm…vậy được..nhà mình có khu vườn mình đặt tên là vườn địa đàng…chúng ta đến đó chơi…cãnh sắc đẹp lắm…

Là đàn bà của Đức…ai cũng được Đức đưa đến nơi nầy…

-Nơi đây à?Thấy Đức ngừng xe,Ngân hỏi nhỏ,mặt đỏ lên…chổ nầy vắng lặng như vậy trai đơn gái chiếc…tên nầy hay dê xồm…nó có…ý đồ gì không đây?tuy nghỉ vậy nhưng lòng lại mong đợi…liếc nhìn trộm Đức…

Đức cười thầm trong bụng…không hấp tấp,hối hả…nó có kinh nghiệm chiến trường dồi dào…những người đàn bà của nó hiện nay có ai lại chưa từng cùng nó làm tình nơi đây,trên chiếc xe nầy?Đức đang từ từ dìu Ngân đi những bước đầu tiên vào ‘động thiên thai có lắm hoa vàng’ …

-Cô biết không…nhiều lúc tôi tới đây nằm ngủ qua đêm 1 mình…ngắm trăng ngắm sao…nè có nghe tiếng dế kêu không?cãm giác thật thơ mộng…những cái nầy…quang cảnh mộc mạc của đồng quê,trong tương lai không dể có được đâu…Đức ‘trơ trẻn’ làm ra bộ dáng người iêu thiên nhiên lắm vậy…mặt ngước nhìn bầu trời,hai mắt nhắm lại hít một hơi dài thưỡng thức không khí trong lành của đồng quê…

Những lời nầy không phải của nó…Đức nhớ có lần chở Phó Loan tới đây qua đêm…Phó Loan chỉ bầu trời nói và làm như vậy…bây giờ nó lập lại y chang…nét mặt vô cùng nghiêm túc khiến Ngân nhìn nó đến nổi ngây ngốc…không ngờ Đức lãng mạn như vậy…lòng đã iêu lại càng iêu…hình tượng Đức trong lòng nàng càng lúc càng lớn lên…lại nhớ tuần trước,nó vừa ca vừa đàn.giọng hát nó thật hay…nàng về nhà mấy hôm sau vẫn còn vương vấn…

-Nè…uống nước đi…Đức đưa cho Ngân một chai nước lọc…nó khui cho mình một lon bia…

-Cậu thường hay tới đây 1 mình sao?

-Ừm…cái giường ngủ của tôi đó…còn tiện nghi hơn đi cắm trại nửa…Đức chỉ phía sau xe nói…

-Tôi rất thích đi cắm trại nhưng chưa bao giờ được đi…là con gái nên có nhiều cái ba má tôi không cho phép…Ngân nhìn Đức hâm mộ nói…

-Sẻ có dịp mà…khi nào cô thích…tôi sẻ đưa cô tới đây…ngủ đêm trên chiếc xe nầy…nửa khuya,mình ngắm trăng,ngắm sao…hahaha dỉ nhiên là cô không sợ tôi…

-Sợ?sợ…sợ cậu cái gì chứ?…tôi…

Lời chưa kịp nói Ngân cãm giác môi mình bị khoá lại…hai mắt nàng mở to…đầu óc mê mang…rồi hai tay như vô thức quàng lên cổ Đức nồng nàng đáp trả…

Một nụ hôn dài..thật dài…Ngân như ngộp thở….lưỡi nó quấn quít lưỡi nàng…một hơi thở ấm áp phà vào cổ …rồi một bàn tay luồn vào áo,lòn dưới áo ngực chạm vào ngực nàng…Ngân rùng mình muốn ngăn lại nhưng lại buông xuôi để mặc bàn tay kia hoành hành ngang dọc…lại một bàn tay khác luồn từ phía dưới xâm lấn vùng cấm địa…chổ đó của nàng được xoa xoa nhè nhẹ…cãm giác thật dể chịu…quần áo trên người nàng cứ thế được cỡi ra…người Ngân cãm thấy rỡn tóc gáy không phải vì lạnh mà là vì cái lưỡi rà khắp người nàng,rà tới chổ nào nàng rỡn ốc chổ đó…Bổng Ngân giật mình..hốt hoãng:

-Đừng mà…dơ lắm…

Nhưng đã muộn rồi…cái lưỡi của nó đã nhanh nhẹn chui vào u cốc bí ẩn của nàng…nơi đó đang vô cùng lầy lội ngập nước…

Ngân quyết tâm ly dị nên dọn về nhà ba mẹ…từ lúc đó đến giờ đã hơn tháng mấy rồi…nàng không biết mùi đàn ông…Ngân hôm nay như một thùng xăng gặp lửa liền bùng cháy mãnh liệt trước sự điêu luyện của tên ‘dâm dê’…

Đức nhẹ nhàng đút vào…Ngân cau mày nhăn mặt,mím môi hai chân dang ra quấu vào lưng nó. Đức bắt đầu chuyển động ‘ra vào’ nhẹ nhàng một lúc lâu rồi nhanh dần,dừng lại một chút rồi tiếp tục khi nhanh khi chậm cuối cùng là hùng hục…

Ngân hả miệng cắn vai nó thật mạnh…nàng nghe vị mặn trên đầu lưỡi…lưng nó đã bị nàng cắn rướm máu rồi…nhưng nàng vẩn tiếp tục cắn,hai tay lại càng cào mạnh hơn…chỉ có như vậy mới kìm được cơn sướng mà không thét gào lên.

Đêm ấy Ngân trong lúc vào nhà cố gắng ‘đi đứng’ bình thường…nơi ấy đau quá mà…nơi ấy đau nhưng miệng thỉnh thoãng cười chúm chím…mãi một lúc sau mới chìm vào giấc ngủ…

Ngân đâu có ngờ tên ‘dâm dê’ kia giờ phút nầy vẫn đang nhấp nhô cái đầu giửa hai đùi của người mỷ phụ đầy xuân tình…Nhung hai mắt nhắm ,miệng không ngừng rên rỉ…phía dưới giửa hai đùi nàng,Đức đang hì hục bú liếm,tiếng đánh lưởi vào u cốc lầy lội nghe mồn một giửa đêm khuya thanh vắng…hai tay Nhung ghì mạnh đầu tóc nó sát thêm vào…Đức gần như muốn ngộp thở…

Nhung vừa sướng vừa tức…hai tay nàng ‘thấy’ rỏ ràng trên lưng nó có ‘vết tích’ cào cấu,cắn…Biết nó phong lưu nhiều đàn bà nhưng Nhung vẩn bực bội khi nghỉ lúc nó ‘du dương’ với người khác…vì vậy càng ghì mạnh hơn…muốn cho nó ngộp ‘chết’ đi…nhưng cái tên nầy hình như trời sinh để phục vụ đàn bà…nó làm nàng muốn điên lên được,nàng như chơi vơi trong khoãng không gian nào đó…cãm giác thần tiên…sướng rợn người…hai bàn tay từ từ buông lõng,dịu dàng xoa mái tóc nó…thôi đi…đã biết nó là như vậy mà…chấp nhất làm gì…miển là trong lòng nó luôn có mình là được rồi…

Bụng thì nghỉ vậy nhưng đến lúc cũng dằn không được ..há miệng cắn nó một cái…rồi mĩm cười đắc ý…

Dấu tích chủ quyền của ‘bà’ cũng có rồi đấy nha…

2
1
vote
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận