Đức ngồi nghe hết người nầy đến người khác hát với hò mà ngán ngẫm… cãm thấy buồn ngủ,liếc nhìn đồng hồ…thấm thoát đã 4 giờ mấy rồi…đang định nói Yến chuẩn bị ra về bỗng tiếng nhạc Karaoke im bặt, Tâm Đoan đang cầm micro ,đằng hắng vài cái….

-Hello…các bạn…hôm nay có tiết mục đặc biệt…hahaha…biết là gì không?cho một tràng pháo tay trước đi rồi Đoan nói cho nghe…hihihi…

….Tiếng vổ tay vang dội…kéo dài khoảng gần 1 phút,nét mặt mọi người hưng phấn chờ đợi xem có gì mới mẻ…trưa đến giờ hết ăn lại uống,tán gẩu,hết chuyện nói rồi…không khí đã bắt đầu có chút nhàm chán.

-Cám ơn…cám ơn…đó là anh hai và anh ba của Đoan ,mổi người sẻ hát cho chúng ta nghe nhưng không phải là hát Karaoke mà là…hihihi…vừa đàn guitar vừa hát…đặc biệt chưa?hihihi…trước hết, xin các bạn một tràng pháo tay cho anh Hào…

….

Tuấn Hào đứng lên với cây đàn guitare acoustique trong tay…mỉm cười…

-Để thay đổi không khí một chút thôi mà,mình đàn mình ca hát giúp vui mà sao con nhỏ em tôi nó làm như tôi là đại danh ca vậy…làm tôi hơi ngượng…

Mọi người cười ồ lên…tiếp theo đó vổ tay cổ vủ…nhiều cô gái hai mắt long lanh sáng ngời dán lên người Tuấn Hào.

-Cám ơn..cám ơn nhiều…hahaha hiện nay trào lưu âm nhạc là nhạc Boléro…hầu hết người mình..ai cũng thích loại nhạc nầy…tôi cũng vậy…đúng hơn là đam mê…

Ngừng lại đằng hắng vài cái…đảo mắt nhìn quanh,ánh mắt một thoáng dừng trên người Thụy Vủ.

-Vì vậy hôm nay tôi xin mở đầu với một sáng tác của nhạc sỉ Trầm tử Thiên…đặc biệt xin tặng riêng cho Thụy Vủ…bản nhạc có tên “Đưa em vào Hạ”…

-Wow….Đức ‘wow’ lên một tiếng rồi vổ tay bôm bốp…mắt nhìn Thụy Vủ với ánh mắt ‘ngưỡng mộ’…miệng nó cười hinh hích…trong bụng nghỉ:”thấy chưa tui nói đúng mà…đừng có chối nha….”

Một tràng pháo tay vang lên…nhiều cô gái nhìn Thụy Vủ với ánh mắt ngưỡng mộ…xen lẩn ganh tị…Thụy Vủ hai má đỏ rực…xấu hổ…chỉ muốn tìm cái lổ nào đó chui vào cho đở ngượng,nàng thật không ngờ anh hai của Tâm Đoan ‘sến’ như vậy…thấy Đức vổ tay nồng nhiệt, Thụy Vủ trừng mắt nhìn Đức như muốn ăn tươi nuốt sống mới hả dạ…

Hào thấy Thụy Vũ cúi đầu e thẹn…hắn mừng rở…ậy…Hào biết cái màng tỏ tình nầy tuy là ‘sến’ nhưng con gái sẻ cãm động mà….thành công hơn phân nửa rồi…lòng phấn khởi hắn ôm đàn bắt đầu dạo nhạc ,mắt tha thiết nhìn Thụy Vủ rồi cất tiếng hát…

“Mùa hè năm nay anh sẻ đưa em vòng khắp cả…

Trăm họ ước mơ…”

-Nè…em đừng hòng anh làm như vậy nha…Đức rù rì bên tai Yến…

-hả?tại sao?lãng mạn mà…Yến cười khúc khích…cả hai vừa nắm tay vừa nói rù rì…hai mắt thì tập trung nhìn về phía trước .

Đức khều Yến nháy mắt với nàng , cười cười liếc nhìn Thụy Vủ đưa ngón tay cái lên…ý nói ‘vô cùng ngưỡng mộ’.Yến cúi đầu cố nín cười khi thấy hai mắt Thụy Vủ trợn tròn xoe,hai má đỏ rực vừa tức vừa xấu hổ…

Bổng hai mắt Thụy Vủ sáng lên,nhìn Đức ,lòng khoái chí cười mím chi…

Hào đàn hát không tệ,có lẻ đã bỏ không ít thì giờ tập luyện cho giờ phút ngày hôm nay,tiếng hát vừa dứt…tiếng vổ tay bôm bóp vang dội kéo dài…

Hào có chút khó chịu,thất vọng… trong lúc tay đánh đàn miệng hát ,hai mắt hắn không ngừng quan sát Thụy Vủ…Hắn thấy nàng không hề tập trung thưởng thức bài hát hắn hát tặng cho riêng nàng mà lại gừm,nguýt với tên kia…điều nầy khiến Hào cảm thấy có chút thất vọng,mất mác…

Chưa hết…tiếng vổ tay vừa dứt Thụy Vủ hét lên:

-Trần Đức…đến phiên anh rồi…hôm nay anh phải hát tặng tôi một bài…

Đức sửng sốt…bà cô nầy điên rồi…mắc mớ gì tôi phải hát tặng cô? …Bà cô nầy thật sự muốn ‘làm loạn’ mà…

Tên Hào rỏ ràng muốn công khai tỏ tình nên hát tặng nàng ta…bây giờ nàng kêu mình hát tặng… nàng,rỏ ràng muốn cho hắn ta 1 cái ‘tát’ vào mặt…con mẹ nó tại sao lại là mình…làm như vậy tên Hào kia không ghi thù với mình mới là lạ…mình có thù với nàng ta sao?

-Hihihi…nè các bạn…Trần Đức nầy muốn giấu tài đó….anh ta đàn ca rất hay…tôi đã nghe qua rồi…nè Trần Đức..anh hát cho mọi người nghe đi…Thụy Vủ chỉ sợ chưa đủ ‘loạn’,chẵng màng vổ tay tán thưởng Hào mà lại công khai khen dồi và nhìn Đức ‘tha thiết nài nỉ’…

-Thiệt?Thụy Vủ…mầy nói thiệt sao?Lệ Hồng phấn khởi hét to lên…

-Tao bảo đãm…Lệ Hồng …mầy nghe hắn hát xong…không chừng trồng cây si đó nha…hihihi.

Câu nầy Thụy Vủ vô ý nói ra nhưng có người nghe lại thấy ‘thâm thúy’…nhất là Tuấn Hào…mặt hắn đen như đít nồi…nghỉ ”chẵng lẻ Thụy Vủ đang mê mệt thằng nầy?”.

-Trần Đức…anh còn chờ gì nửa…hát một bài cho chúng tôi nghe đi…Lệ Hồng ‘nhập phe’ cùng Thụy Vủ la ó thúc giục…

-Mắc cở gì mà chẵng chịu lẹ dùm…mắc cở gì mà chẳng chịu lẹ dùm…

Đám bạn ham vui chung quanh bắt đầu nhao nhao lên…

-Hahaha…cậu Đức à…đừng để người ta phải chờ đợi lâu mà…hát một bài cho mọi người nghe đi…

Hào cười nhưng lòng không cười…hắn một bụng uất nghẹn,không tin những lời Thụy Vủ nói…nhưng thấy nàng có vẻ sùng bái Đức như vậy trong bụng rất bất mãn…lòng đố kỵ gia tăng theo cấp số nhân…

Yến cũng nhìn Đức với ánh mắt mong đợi…tuy là bạn gái hắn nhưng chưa nghe hắn hát lần nào cũng khiến nàng một bụng không thoãi mái…

-Hay là hát tặng em một bài đi…Yến cười nói…

Ngoại trừ Hào và Tâm Đoan,mọi người không ai để ý mặt Tuấn Kiệt …theo kịch bản…Hào hát xong sẻ tới lượt Kiệt…nhưng Thụy Vủ đã làm kịch bản sai lệch…vô tình Đức bây giờ là tâm điểm chú ý của mọi người khiến Tuấn Kiệt uất nghẹn…

Biết có từ chối cũng không được.Đức nhìn mọi người rồi nhìn Yến cười.

-Nếu đã như vậy…tôi xin mượn cây đàn của anh Hào để hát một bài…bài hát nầy,đặc biệt xin tặng cho bạn gái tôi…Hoàng Yến…nhân dịp Yến có cơ hội họp mặt cùng bạn bè củ…qua bài hát nầy hy vọng Yến có thể nhớ lại những kỷ niệm xưa…bài hát có tên “Chia tay không là lãng quên”…hahaha tác giả là ai..xin lổi ,Đức quên mất rồi…

Đức cầm cây đàn bắt đầu dạo nhạc,ngón tay vừa ‘bún’ lên dây đàn đã khiến mọi người im lặng…hai mắt mở to…nhận biết đây là trình độ chơi đàn guitar của cấp bậc ‘tôn sư’… rồi không biết nó làm thế nào mà mọi người nghe tiếng đàn xen lẩn tiếng gỏ nhịp như là tiếng trống do những ngón tay nhịp vào thùng đờn tạo ra một âm thanh thật êm tai và hấp dẩn…

Một giọng hát trầm,vô cùng ấm áp vang lên…hòa lẫn với tiếng đàn,tiếng ‘trống’ nhè nhẹ vang ra từ thùng đàn tạo thành một âm thanh tuyệt vời trong căn phòng…

“Còn nhớ tiếng trống giờ ra chơi

Làm sao quên lời thầy cô nói

Nơi sân trường mình cùng chạy ngày nào

…”

Yến,Lệ Hồng,Tâm Đoan…nói tóm lại bọn con gái hai mắt đều trợn tròn xoe…miệng há hốc mở to..quả trứng gà có thể nhét vào được…như là họ đang được nhìn thấy cái gì đó ngoài sự mong đợi…

Thụy Vủ đã từng nghe Đức hát cũng không kìm được vẻ si mê trên mặt…vẻ mặt ngây ngất nhìn không chớp mắt, không để ý nét mặt khó coi của hai anh em Tuấn Hào,Tuấn Kiệt…

Trang mĩm cười…tên nầy quả thật đàn ca rất tuyệt vời…càng tuyệt vời càng tốt…

Bis…bis…Lệ Hồng kích động hét lên…

-Đúng..đúng..Bis..Bis…Tâm Đoan cũng kích động hét lên…

Yến trong tâm trạng bàng hoàng nửa say nửa tỉnh…nghe dì hai nói hắn ca rất hay nhưng không ngờ hay như vậy..nhìn nét mặt si mê của các bạn…Yến hãnh diện…Đức là bạn trai của nàng.

-Không được..đã nói rồi..chỉ hát một bài thôi..vã lại đã tới lúc tụi nầy phải về rồi…chiều nay còn có buổi tiệc khác…nêu có dịp mai mốt gặp lại…Đức cười nói…đưa trả cây đàn cho Hào.

Ai dè Thụy Vủ nói:

-Tôi cũng về…Đức,Yến…tôi đi với hai người…

-Hả…tụi nầy đi ăn tiệc mà…cô…

-Đi đi…tôi đi với hai người…Tâm Đoan à…tao về trước ha…mai một gặp nói sau…

-Các bạn…xin lổi nha..chúng tôi xin phép đi trước…Đức nhìn Tâm Đoan áí nái nói.

-Hahaha…không có gì…hôm khác chúng ta gặp lại…Hào cười nói.

Ra đến xe…Đức hỏi:

-Nhà cô ở đâu?tôi đưa cô về…

-Không cần gấp tôi đi với anh và Yến…tôi có chuyện cần bàn thảo với anh…

-Hả?có cái gì bàn thảo?Đức mù tịt…không hiểu ‘bà cô’ nầy muốn nói gì đây…

-Tôi đã quyết định rồi…tôi sẻ là trợ lý cho anh…Thụy Vủ ‘hách dịch’ hùng hồn tuyên bố quyết định quan trọng của mình…

-À…hiểu rồi..thì ra cô muốn tới Đức Lập làm việc chứ gì?vậy thì cứ theo thủ tục gởi CV đàng hoàng…nhưng tôi không cần trợ lý…

-Cái gì Đức Lập?cái đó ‘bổn cô nương’ chẳng thèm…Thụy Vủ bỉu môi khinh thường…

-Vậy cái gì Trợ lý?Trợ lý cái gì?Cô không bị nóng đầu nên mê sảng chứ hả?Đức nghi hoặc hỏi.

-Nè…đừng có làm bộ làm tịch..giả mù sa mưa nha…có phải anh nhận lời làm cố vấn cho con nhỏ Tú Nhi không?

Đức sửng sốt…hiểu rồi…bà cô nầy muốn làm văn nghệ văn gừng…

-Cám ơn…tôi không cần trợ lý gì hết…

-Anh không nói không được đâu…ý tôi đã quyết…Thụy Vủ trơ trẻn lì lợm nhìn Đức nói…ngụ ý nói :”cô nương đã quyết định rồi…chỉ có trời cản”…

-Chổ người lớn làm việc không phải chơi đâu à…cô bất quá bốc đồng ham vui ba bảy 21 ngày…

-Nói sao cũng được…tôi biết anh muốn chọc tức cho tôi bỏ cuộc tôi chứ gì?không dể đâu…

-Vậy ..cũng được…dù sao cũng cần người sai vặt…

-Anh…Thụy Vủ hai má phồng lên tức thở phì phì…mím môi…cố nhịn…

-Đi…về thay đồ…

-Bổn cô nương không cần thay đồ..như vậy được rồi…Thúy Vủ hất mặt ‘kênh kiệu’…

-Tôi không phải nói cô…tôi hỏi bạn gái tôi thôi…thiệt là…Đức ‘bỉu môi’…

-Tên Hào kia không biết nghỉ sao lại ‘chấm’ trúng cô…cũng may cho hắn…


Ra ‘chiêu’ chọc tức,thấy như ‘đánh vào khối bông gòn’,biết mình gặp ‘cao thủ nhịn’…vô kế khả thi.Đức nhìn Yến…cầu cứu nhưng Yến chỉ biết cúi đầu cười trộm…nàng biết bản tánh bạn mình…thích phá phách,bản tánh không thay đổi,giống y chang như lúc còn đi học.

-Hay là..để Thụy Vủ đi với mình cho vui,có gì nói sau…Yến nói…

-Nè..nè..nghe bạn gái anh nói chưa…cứ làm theo đi…tui thiệt có chuyện cần bàn thảo với anh mà…còn chờ gì nữa cho xe chạy đi…

Đức lắc đầu…cuối cùng cũng giơ hai tay đầu hàng…”được cô muốn sao thì như vậy đi…”

Thụy Vủ quay mặt cố giấu nụ cười đắc ý…

Yến đi,Thụy Vủ cũng đi…đối với hai anh em Hào,Kiệt buỗi tiệc họp mặt đã không còn ý nghỉa gì nữa…mọi người lần lượt cũng ra về cuối cùng chỉ còn lại cặp Trang Tài…

*

* *

-Mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi chứ?

Hoàng nhìn vợ hỏi…cũng cùng câu hỏi nhưng hắn đã hỏi nhiều lần…Hoàng đang hồi họp…không biết Đức có nhớ tới dự tiệc thăng chức của hắn hay không…ai không đến đối với Hoàng không quan trọng nhưng sự hiện diện của Đức vô cùng quan trọng.Hoàng biết tầm quan trọng và ảnh hưởng của Đức trong quan trường,cái chức đồn trưởng của hắn hiện tại còn không phải là nhờ vài lời của Đức hay sao?

-Yên tâm đi…không có vấn đề gì…anh coi anh kìa …sao khẩn trương vậy?Nhả cười…hôm nay hai vợ chồng ăn mặc toàn hàng hiệu Armani… Hoàng hôm nay trong bộ đồ complet trắng, Nhả trong bộ đầm lộng lẫy màu hồng nhạt. Hai vợ chồng đang đứng trước cổng nhà hàng đón khách.

Hôm nay đã khác xưa rồi…Hoàng đã là đồn trưởng…rúc cục hai vợ chồng cũng có ngày nở mài nở mặt, vì vậy buổi tiệc mừng lên chức chiều nay phải nói rất hoành tráng,có khiêu vủ,có giàn nhạc sống…nói tóm lại Hoàng muốn hôm nay buổi tiệc phải thật ‘khí thế’ mới được…

Phía bên trong nhà hàng, ban nhạc cũng đang chuẫn bị …không khí vô cùng náo nhiệt. bọn thuộc hạ thân tín và đám bạn bè phần đông đã đến từ sớm,ngoài họ hầu hết các ông chủ các tiệm buôn,cơ sở giải trí trong khu quản hạt của Đồn trưởng Hoàng đều có mặt để cùng vui,họ có vui hay không thì không biết nhưng đồn trưởng phu nhân lòng vui như Tết ,trên bàn đầy ấp quà mừng và phong bì dầy cợm…ai cũng hiễu đạo lý phong bì càng nặng thì lòng thành càng nhiều mà…

Trong đám khách có đủ mặt các Cục phó,Chánh văn phòng,Phó Chủ tịch các huyện lân cận…họ là những người khách không mời mà tới đang chén tạc chén thù…vì vậy ,lúc đầu chỉ dự trù 20 bàn mà bây giờ đã lên tới 25 bàn rồi…hình như cũng vẩn chưa đủ…Hoàng biết vì sao mấy người nầy đến đây,mặc kệ đi,miễn là không đến tay không là được …

Mấy ngày nay,Hoàng cho đàn em thân tín đi khắp nơi khoe khoang một chút,nói Đức ca sẻ đến chung vui vì Hoàng hắn là thân tín của Đức ca đó mà…Tuy vậy nhìn họ thĩnh thoãng liếc mắt ra ngoài cửa như trông ngóng gì đó…Hoàng cũng lo lo…nếu vì lý do gì đó Đức ca không đến thì thiệt là mất mặt…

2
3
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận